Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 49: Gặp Gỡ Bên Hồ(2)

Trước Sau

break

Nam tử áo trắng dùng hai tay giữ chặt lưng hắn, rồi khoa tay múa chân ở khoảng hông và cánh tay của hắn. Nhìn từ xa, trông như đang đo người may áo cho hắn, nhưng vì hai người đứng quá gần nên lại có chút thân mật suồng sã đến khó tả.

Khi đến gần hơn, Khương Ly mới nghe thấy nam tử áo trắng lẩm bẩm không ngừng:

“Hôm nay ngươi mặc áo dài che hết cả người, ta không nắm bắt được động tác của ngươi ra sao, bức tranh vẽ ra tuy có nét phong nhã, tả ý, nhưng vẫn thiếu đi một chút khí lực...”

Lý Oánh vừa cười vừa lắc đầu: “Lư Tiện này vẽ tranh đến ngây ngốc rồi.”

Nàng cao giọng: "Này Lư tiện, đóa Thanh Sơn Ngọa Tuyết của bổn cung không đợi được ngươi đâu."

Nghe hai chữ "Lư Tiện", tim Khương Ly giật thót, Lư Tiện chính là vị hôn phu của nạn nhân thứ ba Trịnh Nhiễm, không ngờ người này cũng có mặt ở đây.

Công chúa đã lên tiếng nhưng Lư Tiện vẫn do dự một thoáng rồi nói: "Vậy mời công chúa điện hạ và chư vị cứ đi ngắm hoa trước, tại hạ nhất định phải vẽ xong bức tranh này..."

Nói xong, hắn lại quay về sau bàn vẽ, dáng vẻ như một kẻ si mê hội họa thực thụ.

Lý Sách đã quen nên không thấy lạ, hắn xoay cây sáo ngọc một vòng điệu nghệ rồi cười nói: "Đại tiểu thư nhà họ Tiết danh bất hư truyền, quả nhiên không khác gì lời đồn."

Lý Đồng Trần cũng cười tủm tỉm tiến lên: "Tiết cô nương hữu lễ. Chúng ta đều đã nghe danh cô nương, nếu sau này có việc cần nhờ, mong cô nương nhất định ra tay tương trợ..."

Lý Oánh dở khóc dở cười: "Ai mà chẳng muốn không bệnh không tai, sao ngươi lại tự trù ẻo mình thế? Tiết cô nương sẽ không nhận lời ngươi trước đâu. Đi thôi Tiết cô nương, đừng để ý đến họ..."

Khương Ly mỉm cười đáp lời rồi đi theo sau Lý Oánh, men theo cây cầu uốn lượn sang bờ bên kia. Bên bờ hồ, tường trắng ngói xám bao quanh một dãy hành lang, bên trong có ba tòa lầu cao thấp xen kẽ, đó chính là nơi ngắm hoa hôm nay.

Vừa bước vào dãy hành lang, mọi người liền cảm nhận được một luồng hơi ấm ập tới. Trước mắt họ, trên các giàn hoa, nào là tử đằng, dâm bụt, nào là những chậu tân di... tất cả những loài hoa vốn không nở vào mùa đông nay lại đang đua nhau khoe sắc tím rực rỡ. Nếu không phải các cô nương đều đang khoác áo choàng, có lẽ ai cũng ngỡ rằng đông đã tàn, xuân đã về.

"Phò mã ra khỏi thành đi săn ở phía đông, bổn cung ở lại thấy buồn chán, vừa hay hai ngày nay đóa Thanh Sơn Ngọa Tuyết trong biệt uyển đã nở, nên mới nảy ra ý mời mọi người đến thưởng hoa..."

Lý Oánh chậm rãi đi trước, dẫn mọi người lên tòa lầu nhỏ đầu tiên được xây trên đài cao. Vừa vào cửa, Lý Đồng Trần đã kinh ngạc thốt lên. Chỉ thấy khắp phòng ngào ngạt hương thơm của những đóa hoa trắng như tuyết, cánh hoa xếp lớp, nhụy hoa trên xanh dưới trắng, càng tôn lên vẻ đẹp tinh khôi, quả đúng với cái tên "Thanh Sơn Ngọa Tuyết".

Lý Sách hồ hởi nói: "Xem ra biệt viện của công chúa điện hạ trên núi Lạc Hà được xây rất tốt, đến cả loài thược dược khó trồng như vậy mà cũng nuôi dưỡng được."

Lý Đồng Trần cũng tiếp lời: "Nghe nói loài hoa này vốn có nguồn gốc từ vùng Quan Ngoại Phi Sương ở phương bắc. Nơi đó quanh năm băng tuyết, có một khu rừng rậm trên vách núi cao, là lãnh địa của hậu duệ nước Cổ Việt. Sau này khi họ quy thuận Đại Chu, loài hoa này mới được đưa vào quan ải. Vì rất khó trồng nên trước đây chỉ có trong cung của Hoàng thượng mới thấy được."

Lý Oánh cũng mãn nguyện nói: "Không uổng chấp niệm bao năm của bổn cung."

Năm đó khi còn ở Trường An, Khương Ly đã biết Lý Oánh cực kỳ yêu thích loài hoa này. Cách 5 năm, cuối cùng nàng ấy cũng đã trồng thành công. Đang mải suy nghĩ, Khương Ly nghe Lý Oánh chỉ tay lên lầu: "Trên đó còn có thứ khác, theo bổn cung lên xem." 

Nàng dẫn mọi người men theo cầu thang đi lên, liền thấy trên lầu cũng vô cùng rộng rãi. Mỗi khu nhà ấm lại trồng những loài hoa khác nhau: nguyệt quý, hải đường, dâm bụt nhỏ, đỗ quyên ở lầu hai đang đua nhau khoe sắc. Cả tầng ba toàn bộ đều là hoa lan, từ mặc lan, kiến lan, thạch hộc lan, cho đến sen lan, hơn mười chủng loại quý hiếm khiến mọi người nhìn không xuể.

Khương Ly đang say sưa thưởng hoa, còn Tiết Thấm đi cùng lại có vẻ chẳng mấy hứng thú. Nàng ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía đình giữa hồ, dường như đang mong chờ ai đó đến. Lúc này, Lý Oánh nói: “Tới chỗ bổn cung ngắm hoa, ai cũng sẽ không về tay không. Các ngươi hãy tự chọn một chậu, lúc về thì mang theo. À, đương nhiên là trừ chậu Thanh Sơn Ngọa Tuyết của bổn cung ra.”

Thanh Sơn Ngọa Tuyết là loài hoa ngàn vàng khó kiếm, mọi người đương nhiên không dám mơ tưởng. Nhưng ngoài chậu hoa đó ra, những loại khác cũng đều là kỳ hoa khó tìm, thế nên ai nấy đều túm năm tụm ba tản ra, đi tìm loài hoa mình yêu thích nhất. Khương Ly dạo một vòng ở lầu ba rồi lại đi xuống dưới. Nàng xuống đến lầu một cũng không dừng lại, mà đi thẳng ra giàn hoa bên ngoài, nơi có chậu hoa mộc lan.

“Tiết cô nương không hổ danh xưng “thần y mộc lan…”

Khương Ly còn chưa bước xuống hết bậc thang đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau. Nàng xoay người, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi khoác áo choàng gấm màu hồng cánh sen thêu hoa văn bách điệp đi tới. Nàng ta có vóc người mảnh khảnh, ngũ quan thanh tú, chính là nhị tiểu thư Quách Thục Dư của Quảng Ninh Bá phủ vừa gặp lúc nãy.

Quách Thục Dư nói tiếp: “Trong lầu có vô số danh phẩm, vậy mà Tiết cô nương lại chỉ yêu thích hoa mộc lan.”

Khương Ly cũng cười đáp: “Ta không rành về hoa, có mang thứ quý giá về cũng không chăm được mấy ngày, lại phụ mất tấm lòng của công chúa. Quách cô nương đi xuống cùng ta là có chuyện gì sao?”

Quách Thục Dư chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, vẻ mặt có chút chần chừ nói: “Thật ra ta đã muốn đến phủ bái phỏng từ sớm, nhưng chỉ tiếc là phủ chúng ta và Tiết gia không có giao tình, ta sợ đường đột tới cửa sẽ làm cô nương khó xử.”

Khương Ly nhìn nàng ta một lát: “Quách cô nương thấy trong người không khỏe?”

Quách Thục Dư cười khổ: “Không giấu gì cô nương, ta quả thật có một chuyện.”

Khương Ly kiên nhẫn nhìn Quách Thục Dư, nhưng còn chưa đợi nàng ta nói xong, tai nàng bỗng nghe thấy một tiếng “rắc” rất nhỏ. Gần như cùng lúc, Quách Thục Dư cũng đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn đỉnh đầu nàng. Vừa nhìn thấy, sắc mặt Quách Thục Dư đại biến, không chút do dự liền lao về phía Khương Ly.

Lúc này hai người đang đứng trên thềm đá dưới mái hiên. Cú đẩy này của Quách Thục Dư khiến Khương Ly hoàn toàn không phòng bị, cả người ngã ngửa ra sau theo lực đẩy. Cũng chính trong khoảnh khắc ngã xuống, nàng thoáng thấy hai bóng đen từ trên trời giáng xuống. “Rầm” một tiếng vang lớn, là hai chậu hoa lan cao bằng nửa người thật mạnh rơi xuống.

“Có chuyện gì vậy?!”

“Tiết cô nương gặp chuyện rồi!”

“Thục Dư!”

Trên lầu có người nhìn qua cửa sổ, vội vàng la hét. Đợi mọi người chạy như bay xuống, liền thấy dưới bậc thang, cả Quách Thục Dư và Khương Ly đều ngã trên mặt đất. Khương Ly tuy ngã ngửa nhưng không bị thương nặng, ngược lại là Quách Thục Dư trong lúc hoảng loạn đã dùng tay chống xuống đất, cổ tay bị trật, trong khoảnh khắc đã sưng tấy lên đau đớn.

Lý Oánh nhìn mảnh sứ vỡ và đất trồng vương vãi khắp nơi thì giận dữ: “Xảy ra chuyện gì? Sao chậu hoa đang yên đang lành lại rơi xuống? Người đâu, lên trên xem thử!”

Biến cố đột ngột khiến ai nấy đều kinh hãi, Lý Đồng Trần vẫn còn sợ hãi nói: “Chậu lan này cả bồn lẫn đất cũng phải mấy chục cân, nếu thật sự rơi trúng Tiết cô nương và Quách cô nương thì chắc chắn phải đổ máu tại chỗ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc