Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 50: Bất Ngờ(1)

Trước Sau

break

Nàng dẫn mọi người men theo cầu thang đi lên, liền thấy trên lầu cũng vô cùng rộng rãi. Mỗi khu nhà ấm lại trồng những loài hoa khác nhau: nguyệt quý, hải đường, dâm bụt nhỏ, đỗ quyên ở lầu hai đang đua nhau khoe sắc. Cả tầng ba toàn bộ đều là hoa lan, từ mặc lan, kiến lan, thạch hộc lan, cho đến sen lan, hơn mười chủng loại quý hiếm khiến mọi người nhìn không xuể.
Khương Ly đang say sưa thưởng hoa, còn Tiết Thấm đi cùng lại có vẻ chẳng mấy hứng thú. Nàng ta thỉnh thoảng lại nhìn về phía đình giữa hồ, dường như đang mong chờ ai đó đến. Lúc này, Lý Oánh nói: “Tới chỗ bổn cung ngắm hoa, ai cũng sẽ không về tay không. Các ngươi hãy tự chọn một chậu, lúc về thì mang theo. À, đương nhiên là trừ chậu Thanh Sơn Ngọa Tuyết của bổn cung ra.”
Thanh Sơn Ngọa Tuyết là loài hoa ngàn vàng khó kiếm, mọi người đương nhiên không dám mơ tưởng. Nhưng ngoài chậu hoa đó ra, những loại khác cũng đều là kỳ hoa khó tìm, thế nên ai nấy đều túm năm tụm ba tản ra, đi tìm loài hoa mình yêu thích nhất. Khương Ly dạo một vòng ở lầu ba rồi lại đi xuống dưới. Nàng xuống đến lầu một cũng không dừng lại, mà đi thẳng ra giàn hoa bên ngoài, nơi có chậu hoa mộc lan.
“Tiết cô nương không hổ danh xưng “thần y mộc lan…”
Khương Ly còn chưa bước xuống hết bậc thang đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau. Nàng xoay người, chỉ thấy một cô nương trẻ tuổi khoác áo choàng gấm màu hồng cánh sen thêu hoa văn bách điệp đi tới. Nàng ta có vóc người mảnh khảnh, ngũ quan thanh tú, chính là nhị tiểu thư Quách Thục Dư của Quảng Ninh Bá phủ vừa gặp lúc nãy.
Quách Thục Dư nói tiếp: “Trong lầu có vô số danh phẩm, vậy mà Tiết cô nương lại chỉ yêu thích hoa mộc lan.”
Khương Ly cũng cười đáp: “Ta không rành về hoa, có mang thứ quý giá về cũng không chăm được mấy ngày, lại phụ mất tấm lòng của công chúa. Quách cô nương đi xuống cùng ta là có chuyện gì sao?”
Quách Thục Dư chậm rãi đi tới bên cạnh nàng, vẻ mặt có chút chần chừ nói: “Thật ra ta đã muốn đến phủ bái phỏng từ sớm, nhưng chỉ tiếc là phủ chúng ta và Tiết gia không có giao tình, ta sợ đường đột tới cửa sẽ làm cô nương khó xử.”
Khương Ly nhìn nàng ta một lát: “Quách cô nương thấy trong người không khỏe?”
Quách Thục Dư cười khổ: “Không giấu gì cô nương, ta quả thật có một chuyện.”
Khương Ly kiên nhẫn nhìn Quách Thục Dư, nhưng còn chưa đợi nàng ta nói xong, tai nàng bỗng nghe thấy một tiếng “rắc” rất nhỏ. Gần như cùng lúc, Quách Thục Dư cũng đột nhiên ngẩng phắt lên nhìn đỉnh đầu nàng. Vừa nhìn thấy, sắc mặt Quách Thục Dư đại biến, không chút do dự liền lao về phía Khương Ly.
Lúc này hai người đang đứng trên thềm đá dưới mái hiên. Cú đẩy này của Quách Thục Dư khiến Khương Ly hoàn toàn không phòng bị, cả người ngã ngửa ra sau theo lực đẩy. Cũng chính trong khoảnh khắc ngã xuống, nàng thoáng thấy hai bóng đen từ trên trời giáng xuống. “Rầm” một tiếng vang lớn, là hai chậu hoa lan cao bằng nửa người thật mạnh rơi xuống.
“Có chuyện gì vậy?!”
“Tiết cô nương gặp chuyện rồi!”
“Thục Dư!”
Trên lầu có người nhìn qua cửa sổ, vội vàng la hét. Đợi mọi người chạy như bay xuống, liền thấy dưới bậc thang, cả Quách Thục Dư và Khương Ly đều ngã trên mặt đất. Khương Ly tuy ngã ngửa nhưng không bị thương nặng, ngược lại là Quách Thục Dư trong lúc hoảng loạn đã dùng tay chống xuống đất, cổ tay bị trật, trong khoảnh khắc đã sưng tấy lên đau đớn.
Lý Oánh nhìn mảnh sứ vỡ và đất trồng vương vãi khắp nơi thì giận dữ: “Xảy ra chuyện gì? Sao chậu hoa đang yên đang lành lại rơi xuống? Người đâu, lên trên xem thử!”
Biến cố đột ngột khiến ai nấy đều kinh hãi, Lý Đồng Trần vẫn còn sợ hãi nói: “Chậu lan này cả bồn lẫn đất cũng phải mấy chục cân, nếu thật sự rơi trúng Tiết cô nương và Quách cô nương thì chắc chắn phải đổ máu tại chỗ.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc