Khương Ly thu lại nụ cười, nói: “Điện hạ quốc sắc thiên hương, sắc mặt của thần nữ vốn nhợt nhạt vì bệnh tật, thực sự không dám nhận lời khen của người.”
Sắc da của Khương Ly quả thực nhợt nhạt hơn người thường, nhưng nhìn thoáng qua lại tựa như băng cơ ngọc cốt. Lý Oánh nắm tay nàng, hơi kinh ngạc nói: “Ngươi chính là thần y, chẳng lẽ còn có bệnh mà ngươi không chữa được sao?”
Giọng Khương Ly có phần khô khan: “Thần nữ cách đây không lâu từng mắc bệnh tim, nay không tái phát đã là may mắn rồi.”
Lý Oánh không khỏi thở dài: “Đúng vậy, cũng có câu dao sắc không gọt được chuôi. Nào, mấy vị này đều trạc tuổi ngươi, e là ngươi vẫn chưa quen biết hết. Đây là nhị tiểu thư phủ Quảng Ninh Bá Quách Thục Dư, tam cô nương phủ An Viễn Hầu Mạnh Tương, tứ cô nương phủ Khánh An Bá Dư Diệu Phù, đại tiểu thư phủ Hoài Dương Quận vương Lý Ấu Nghi, còn vị này là tam tiểu thư phủ Việt Quốc công Sở Lam.”
Năm người lần lượt tiến lên chào hỏi, tất cả đều là tiểu thư của các gia đình hoàng thân quốc thích. Trước đây Khương Ly từng gặp họ nhiều lần nhưng giao tình không sâu đậm, giờ phút này chỉ đành xem như lần đầu gặp gỡ, lần lượt đáp lễ từng người. Đang lúc trò chuyện, ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng cầm tiêu hợp tấu, một giọng ngâm xướng cũng theo đó vang lên...
“Ngoảnh đầu lại là... cảnh tượng hư ảo, đối diện... là người phương nào...”
Tiết Thấm hơi kinh ngạc nói: “Hôm nay điện hạ có mời gánh hát sao?”
Lý Oánh cười xua tay: “Người đâu, mở cửa sổ ra.”
Người hầu tiến lên mở toang tất cả khung cửa sổ nhìn ra hồ. Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy trong đình giữa hồ cách đó không xa có bốn bóng người mặc cẩm y hoa phục. Một công tử áo bạc thổi tiêu, một công tử áo tím gảy đàn, còn có một công tử áo trắng đang vẽ tranh sau án thư, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào nam tử tuấn tú đang ngân nga ca hát giữa đình đài.
Người này khoác chiếc áo dài bằng gấm Tứ Xuyên màu chàm thêu hoa văn vạn tự, bên hông đeo túi bạc hình cá, đầu đội bạch ngọc quan. Hắn có sống mũi cao, đôi mắt sâu, dáng vẻ vừa lỗi lạc vừa phong lưu. Theo tiếng ngâm xướng, thân hình mảnh khảnh của hắn khẽ đung đưa, cây sáo ngọc trong tay cũng xoay chuyển nhẹ nhàng. Khi hát đến đoạn cao trào, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, vẻ đa tình ấy còn hơn cả những kép hát chuyên nghiệp bên ngoài.
“Là tiểu quận vương!” Tiết Thấm kinh hô một tiếng, thấy Khương Ly nhìn đình giữa hồ đến ngẩn người, nàng bèn giới thiệu: “Đại tỷ, vị này chính là Giang Lăng tiểu quận vương Lý Sách.”
Giang Lăng tiểu quận vương Lý Sách, tự Ký Chu, nổi tiếng là một kẻ ăn chơi trác táng, thích cưỡi ngựa bắn cung, sưu tầm vàng ngọc châu báu, còn đặc biệt theo học tạp kỹ và âm luật, sau này lại hứng thú với kiến trúc, nghề mộc và nghề làm vườn.
Những sở thích tốn kém này đã làm hao hụt hơn nửa gia sản của phủ Giang Lăng Quận vương. Thế nhưng, sau vài năm mê muội mất cả ý chí, Lý Sách lại thật sự làm nên trò trống. Thứ nhất, hắn giỏi điêu khắc, có thể khắc họa tám cảnh Giang Nam trên một viên ngọc dương chi chỉ lớn bằng quả óc chó. Thứ hai, hắn giỏi kiến trúc mộc, lầu Quan Vân bên hồ Thái Dịch trong cung chính là do hắn thiết kế và giám sát thi công ba năm trước.
Phụ mẫu hắn mất sớm, Cảnh Đức Đế trước nay luôn đối đãi với hắn rất cưng chiều. Thuở nhỏ còn lo hắn không có chí tiến thủ, nhưng khi thấy hắn đã tài nghệ nên người, bèn lập tức cho hắn vào Tả Giám môn để rèn luyện và trọng dụng. Năm ngoái, Khương Ly đã biết tin hắn được thăng lên chức Tác Thiếu Giám quan hàm tứ phẩm, hiện đang tham gia xây dựng bảo tháp Vạn Thọ để mừng sinh thần 60 tuổi của Cảnh Đức Đế vào năm sau.
Khương Ly nhìn Lý Sách đến xuất thần một lúc rồi mới dời mắt sang người thổi tiêu bên cạnh hắn, thế tử của Nghĩa Dương Quận vương, Lý Đồng Trần. Hắn vẫn mặc áo bạc, đầu đội ngọc quan, toàn thân đeo đầy vàng ngọc, vẫn cái vẻ mặt rêu rao hai chữ “tự phụ”.
“Được rồi, người đã đông đủ, chúng ta cũng nên đi ngắm hoa thôi.”
Lý Oánh chậm rãi đứng dậy, dẫn mọi người rời khỏi thủy tạ, đi về phía cây cầu cong dẫn đến đình giữa hồ. Mấy người trong đình thấy có động tĩnh liền nhìn sang, tiếng ngâm xướng của Lý Sách cũng vừa dứt. Hắn nhìn từ xa, đến khi thấy Khương Ly, một gương mặt lạ lẫm trong đám người, ánh mắt hắn hơi khựng lại, nhưng rất nhanh sau đó, cả người hắn đã bị nam tử áo trắng đang vẽ tranh quay ngược lại.