Yến tiệc ngắm hoa của công chúa Khánh Dương được định vào buổi trưa. Sáng hôm sau, dùng bữa xong, Khương Ly liền đi ra tiền viện. Hôm nay nàng khoác một chiếc áo choàng màu trắng ánh trăng thêu họa tiết lan uốn lượn, bên trong là áo ngoài màu hoa đinh hương thêu hoa cẩm chướng, phối cùng chiếc váy màu mật ong họa tiết lá trúc. Vóc người nàng mảnh mai, lưng thẳng tắp, vừa mềm mại lại thanh tao, tựa như một cành lan quân tử không sợ giá lạnh.
Trái ngược với vẻ thanh nhã của nàng, Tiết Thấm trong bộ áo choàng màu đỏ sữa thêu hoa mai bạc trông kiều diễm hơn nhiều. Nàng mặc một chiếc áo tay rộng màu xanh tùng thêu hoa văn quả nho, bên ngoài là một lớp váy lụa mỏng màu đỏ nhạt thêu hoa văn quả nho và thạch lựu. Kết hợp với búi tóc cao như mây cùng trang sức ngọc ngà, càng làm tôn lên làn da trắng như tuyết và dung mạo như hoa của nàng, trông vừa thướt tha lại vừa cao quý.
Lên xe ngựa, Tiết Thấm không nhịn được nói: “Đại tỷ ăn mặc thanh đạm quá rồi.”
Khương Ly chân thành nói: “Chỉ cần muội muội có phong thái động lòng người là được rồi.”
Tiết Thấm lại cảm thấy Khương Ly đang ngầm châm chọc mình ăn mặc quá lộng lẫy, lập tức nghẹn lời, rồi lại hất cằm lên, lười chẳng buồn nói thêm với Khương Ly.
Phủ công chúa Khánh Dương tọa lạc tại phường Thái Bình, ngoài cửa Hàm Quang. Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng bên ngoài phủ, Khương Ly nhanh nhẹn nhảy xuống, Tiết Thấm chậm hơn một bước, bước ra với dáng vẻ thướt tha, đoan trang.
Trước cổng phủ đã sớm có người hầu chờ sẵn, dẫn hai người vòng qua tường ảnh bích, đi vào sâu bên trong.
Phường Thái Bình nằm sát hoàng thành, đất đai quý như vàng, nhưng phủ công chúa Khánh Dương lại vô cùng rộng rãi uy nghiêm, tráng lệ nguy nga. Hôm nay tuyết tan trời quang, ánh nắng vàng lười biếng chiếu rọi lên khung cảnh trắng xóa như bạc, tựa như bước vào một thế giới lưu ly. Đợi đến khi vòng qua một hòn non bộ trồng đầy cây tùng lùn, cảnh trí trước mắt đột nhiên thay đổi. Băng tuyết tan hết, giữa một khoảng cây cối hoa cỏ sum suê là dòng suối uốn lượn róc rách. Cuối hành lang lát đá cẩm thạch, một tòa thủy tạ mái cong ngói xanh đứng lặng bên hồ lượn lờ khói sóng, hóa ra là do dẫn suối nước nóng vào hồ.
“Khởi bẩm công chúa điện hạ, hai vị tiểu thư của phủ Tiết Trung thừa đã đến.”
Nội thị bẩm báo bên ngoài thủy tạ, tiếng cười vui bên trong chợt ngưng lại. Chỉ nghe một giọng nói dịu dàng như gió xuân cất lên: “Mau cho các nàng vào.”
Nội thị giơ tay mời, Tiết Thấm đi trước một bước về phía cửa chính treo rèm châu, Khương Ly không nói gì đi theo sau. Ánh mắt nàng lướt qua, thấy một đình giữa hồ cách đó không xa có vài bóng người thấp thoáng.
Chưa kịp nhìn rõ là ai, nàng đã vào trong thủy tạ. Liền thấy trên ghế chủ vị là một phu nhân dung mạo diễm lệ, xung quanh có năm cô nương trẻ tuổi áo gấm xiêm y vây quanh. Thấy các nàng bước vào, mọi người đồng loạt nhìn sang.
“Cung thỉnh công chúa điện hạ.”
“Bái kiến công chúa điện hạ.”
Hai người lần lượt hành lễ, công chúa Khánh Dương cười nói: “Mau miễn lễ, lâu rồi không gặp Thấm Nhi…”
Tiết Thấm mỉm cười đứng dậy, đang định nói tiếp thì công chúa Khánh Dương lại nói: “Nào, để bổn cung xem đại tiểu thư nhà họ Tiết trông ra sao. Lại đây, đến gần bổn cung.”
Khương Ly thản nhiên bước lên. Công chúa Khánh Dương Lý Oánh mỉm cười đánh giá nàng. Lý Oánh có khuôn mặt trái xoan, mày liễu thanh tú, mắt tựa trăng non, má như hoa phù dung. Hôm nay nàng mặc một bộ váy lụa màu đỏ tươi thêu kim tuyến hình hoa mẫu đơn, trang điểm lộng lẫy, vẻ quyến rũ toát ra tự nhiên. Rõ ràng đã ba mươi hai tuổi, nhưng thoáng nhìn qua lại ngỡ như đang độ xuân thì.
Nàng vươn tay về phía Khương Ly: “Thật là một cô nương xinh đẹp, mau nói cho bổn cung biết, phải dùng linh dược gì mới có được vẻ đẹp trong như băng, trắng như tuyết thế này?”
Lý Oánh là con thứ tư trong số các hoàng tử công chúa, mẫu thân là công chúa Bắc Lương. Từ nhỏ nàng đã được sủng ái nên tính tình có phần kiêu ngạo. Sau này, nàng phải lòng thế tử Vĩnh An bá là Ninh Thước ngay từ lần gặp đầu tiên, sau một màn tỏ tình kinh thiên động địa, cuối cùng cũng được như ý nguyện. Thành hôn mười năm, tình cảm của hai người vẫn mặn nồng như thuở ban đầu. Điều tiếc nuối duy nhất là Lý Oánh mắc phải bệnh khó nói nên vẫn chưa có lấy một mụn con.