Bùi Yến nhìn Khang Cảnh Minh, Khang Cảnh Minh cay đắng nói: “Nếu không phải các ngươi ép tỷ tỷ xuất giá, tỷ ấy đã không bị tên đồ tể kia hãm hại. Đây vốn là cửa hàng hồi môn của tỷ tỷ, trong tiệm còn có rất nhiều di vật của tỷ ấy. Bây giờ tỷ ấy còn chưa được mồ yên mả đẹp mà ngươi đã chiếm đoạt như vậy, ngươi có còn nghĩ đến người chết là lớn nhất không?”
Khang Long khó chịu nói: “Vận Nhi đã xảy ra chuyện bốn tháng rồi, ta chờ bốn tháng đã là tận tình tận nghĩa rồi. Hôn sự đó đã định từ sớm, liên quan gì đến ta? Bây giờ chuyện gì ngươi cũng đổ lỗi được, có phải ngươi hận không thể bắt chúng ta chôn cùng Vận Nhi mới vừa lòng không! Cửa hàng này đúng là của hồi môn của nó, nhưng bây giờ nó đã mất, hôn sự cũng chẳng thành, lẽ nào lại để mặc ngươi phá hoại tổ nghiệp hay sao?”
Sắc mặt Khang Cảnh Minh càng thêm khó coi, hai tay buông thõng bên người cũng nắm chặt lại.
Khang Long lại nói: “Tòa nhà kia của ngươi, theo lý ta cũng nên thu hồi, nhưng nể mặt Vận nhi nên ta chừa cho ngươi một con đường sống. Sau này ngươi làm gì cũng được, nhưng đừng hòng động vào tổ nghiệp của Khang gia. Ngươi cũng không nhìn xem mấy tháng nay việc kinh doanh ra cái thể thống gì, e rằng còn chẳng bằng doanh thu ba ngày của Phù Hương Trai!”
Hắn càng nói càng tức, nhưng nghĩ đến Bùi Yến đang ở đây, vội ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Còn về di vật gì đó, ngươi cứ lấy đi… Xin đại nhân minh xét, mọi thủ tục của tiểu nhân đều hợp tình hợp lý, tuyệt không có chuyện ức hiếp người khác.”
Khi tiếp nhận vụ án, Bùi Yến đã gặp qua gia quyến của tất cả nạn nhân, cũng biết vị công tử này của nhị phòng Khang gia là con riêng. Hắn không có quyền phân xử chuyện nhà này, nên nói thẳng: “Vụ án của Khang Vận, nha môn muốn xét lại một lần nữa. Vừa hay các ngươi đều ở đây, chuẩn bị lấy lời khai đi.”
Khang Long hơi kinh ngạc: “Sao tự dưng lại muốn thẩm vấn?”
Lư Trác bèn tiến lên: “Khang lão gia cứ trả lời là được. Khang công tử, ngươi cũng nên phối hợp một chút, vào trong tiệm trả lời đi.”
Khang Long không dám cãi, vội vàng nói: “Mời đại nhân vào trong tiệm nói chuyện, vị phu nhân này cũng mời vào.”
Trên phố người qua kẻ lại quả thật có nhiều bất tiện. Bùi Yến thong thả bước vào cửa, Phương Toàn và Khương Ly vội đuổi theo. Vào đến gian chính, bên trong tiệm vô cùng rộng rãi, quầy hàng san sát, nào là son phấn, sáp thơm, trang sức khiến người ta hoa cả mắt.
Khang Long nhớ ra mục đích của Khương Ly, bèn phân phó tiểu nhị: “Còn không mau hầu hạ phu nhân và tiểu thư cho chu đáo?”
Tiểu nhị vội tiến lên: “Phu nhân, tiểu thư, mời xem bên này…”
Lư Trác đang thẩm vấn ở phía đông, tiểu nhị cố ý dẫn Phương Toàn và Khương Ly đến xem quầy son phấn ở phía tây. Nhưng đúng lúc này, Bùi Yến đang đứng giữa gian chính bỗng nhiên lên tiếng: “Tiết cô nương, xin nán lại một bước nói chuyện.”
Khương Ly có chút bất ngờ, Phương Toàn và Giản Tư Cần cũng lộ vẻ kinh ngạc. Rất nhanh, Phương Toàn nói: “A Linh, muội đi đi, ta đi xem hương phấn.”
Khương Ly có chút không tình nguyện xoay người lại: “Đại nhân có gì chỉ bảo?”
Bùi Yến lướt mắt qua tay nàng, giọng hơi trầm xuống: “Tiết cô nương bị thương mà vẫn có tâm trạng tới mua son phấn, lại còn đến đúng Ngưng Hương Các. Nếu cô nương muốn giúp Phó cô nương điều tra hung thủ, vì sao lúc ở nghĩa trang không hỏi ta?”
Giọng hắn ôn hòa, nhưng ánh mắt lại có chút sâu xa. Khương Ly ngẩn ra: “Đại nhân hiểu lầm rồi…”
Ánh mắt Bùi Yến không đổi, dường như đã nhìn thấu nàng: “Cô nương rất để tâm đến vụ án này, bất kể là vì Phó cô nương hay vì năm nạn nhân lúc sáng sớm. Chỉ cần cô nương hỏi, ta sẽ không giấu giếm. Nhưng đáng tiếc, cô nương dường như không đủ tin tưởng ta.”
Khương Ly định nói gì đó rồi lại thôi. Bùi Yến nói tiếp: “Vụ án này bắt đầu từ tháng sáu, đến nay đã năm tháng. Mối quan hệ, thói quen sinh hoạt và quá trình bị hại của năm nạn nhân đều đặc biệt phức tạp. Hiện giờ, hồ sơ vụ án này ở Đại Lý Tự đã dày tới mấy chục quyển. Nếu cô nương muốn tự mình điều tra manh mối thì thật sự không dễ dàng đâu.”