Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 42: Chuyện Cũ Đau Lòng(1)

Trước Sau

break

Trong lòng Khương Ly dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả: “Điều tra án mạng là công việc của Đại Lý Tự, mà đại nhân và ta chỉ mới gặp nhau hai lần. Cớ sao ta hỏi gì đại nhân đều không giấu giếm điều đó, đại nhân dựa vào đâu mà tin ta?”

Bùi Yến thản nhiên đáp: “Cô nương đã cứu mạng người bị hại thứ sáu, việc khám nghiệm vết thương cho người sống còn quan trọng hơn khám nghiệm tử thi. Chỉ bằng những điều đó, ta không có lý do gì để không tin cô.”

Khương Ly nhìn hắn thật sâu rồi nói: “Tiếc là ta chỉ là một thầy thuốc, không quan tâm đến án mạng như đại nhân nghĩ. Đa tạ ý tốt của đại nhân.”

Nói xong, nàng xoay người rời đi. Khi quay lại chỗ Phương Toàn, bà đang chọn một hộp phấn thơm mùi thược dược đang thịnh hành. Bà đường đường là phu nhân Thứ sử, đương nhiên không thực sự cần Khương Ly hiếu kính, bèn chọn luôn cho nàng hai hộp rồi mới vui vẻ. Trời tuy đã tạnh tuyết nhưng vẫn âm u, hơn nữa mùa đông trời tối sớm, ba người bèn cáo biệt Bùi Yến rồi rời khỏi Ngưng Hương Các.

Lên xe ngựa, Giản Tư Cần vội hỏi: “Muội muội, vừa rồi Bùi thiếu khanh nói gì với muội vậy?”

Khương Ly bình tĩnh đáp: “Chỉ hỏi thăm bệnh tình của Phó cô nương thôi.”

Xe ngựa lăn bánh chầm chậm, hướng về phường Thông Nghĩa nơi có phủ họ Giản. Bấy giờ trời đã nhá nhem tối, các quán rượu, trà lâu san sát ven đường đều đã thắp đèn lồng. Giữa một vùng ánh đèn dầu vàng ấm áp, Giản Tư Cần chỉ tay ra ngoài cửa sổ, nói: “Muội muội, mau nhìn kìa!”

Khương Ly nhoài người ra nhìn, ngay sau đó, đôi mắt trong veo sâu thẳm của nàng chấn động dữ dội.

Giản Tư Cần không để ý, chỉ hỏi: “Muội muội đã từng nghe câu thơ “lên tiên say mộng bướm Trang Sinh, Ai mơ cõi lạc ở Trường An” chưa? Chính là để viết về lầu Đăng Tiên Cực Lạc này đấy. Lầu này là sản nghiệp của Tô thị ở Quảng Lăng, 5 năm trước từng cháy một trận lớn, đầu xuân năm nay mới được xây dựng lại. Giờ mới nửa năm mà đã lại trở thành chốn ăn chơi trác táng, đêm đêm yến tiệc của thành Trường An.”

Nơi Khương Ly nhìn đến là một tòa lầu các rực rỡ chói mắt sừng sững cuối con phố dài. Tòa lầu chính cao năm tầng, trạm rường vẽ cột, lan can son đỏ, thềm bậc sặc sỡ, các lầu các, hành lang, cầu nối uốn lượn nối liền nhau tựa cầu vồng bay trên không. Cờ xí ngũ sắc, tinh kỳ thêu kim tuyến ngọc bích phấp phới, trông như quỳnh lâu trong cõi mộng. Thêm vào đó là tiếng đàn sáo tiêu cổ du dương vọng lại, quả thực là chốn cực lạc nhân gian. Khương Ly híp mắt, lồng ngực thắt lại, da thịt toàn thân như có một luồng hơi nóng rát lướt qua. Nàng buông rèm xuống, cứng ngắc ngồi trở lại chỗ cũ.

Giản Tư Cần nói: “Nơi này tuy là chốn trăng hoa nhưng cũng có nhiều thú vui tao nhã. Rất nhiều tiểu thư khuê các thường giả nam đến đây tiêu khiển. Hôm nào muội có hứng, biểu ca sẽ đưa muội đến đây mở mang tầm mắt.”

Khương Ly gượng cười: “Vâng, đa tạ biểu ca.”

phủ đệ của nhà họ Giản tinh xảo rộng rãi, đình đài yên tĩnh, vườn tược hữu tình. Phương Toàn còn chuẩn bị cho Khương Ly một phòng hoa lệ lộng lẫy để nàng có thể đến ở bất cứ lúc nào. Vừa xem xong khuê phòng, Giản Bá Thừa cũng tan triều trở về.

Giản Bá Thừa đã ngoài 40 tuổi, khí chất nho nhã, ôn hòa. Mấy ngày không gặp cháu gái, ông lại ân cần hỏi han một phen. Đến bữa tối, ông cũng nhắc tới vụ án đồ tể giết tân nương, tỏ ra vô cùng tiếc hận cho những nạn nhân trước đó.

Nghe Giản Tư Cần nhắc đến việc Bùi Yến điều tra vụ án này, Giản Bá Thừa thở dài: “Đứa trẻ đó cũng không dễ dàng gì. Năm đó phụ thân hắn qua đời, hắn mới năm tuổi, mà lão Quốc công sức khỏe lại không tốt, không biết bao nhiêu người đồn rằng phủ Bùi Quốc công không có người nối dõi. Sau này, đúng là hậu sinh khả úy. Hôm nay ta trò chuyện với Phùng đại nhân ở Công Bộ, còn nghe nói bốn năm trước hắn muốn đến Công Bộ và Hình Bộ nhưng đều bị Hoàng thượng từ chối. Rèn luyện mấy năm như vậy xong lại đến Đại Lý Tự, thật khiến người ta bất ngờ…”

Nghe những lời này, Khương Ly nhất thời hoảng hốt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc