Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 40: Hiểu Lầm(1)

Trước Sau

break

Gã nam tử trung niên kia thấy người vây xem càng lúc càng đông, bèn quát: “Khang Cảnh Minh, đừng trách ta vô tình! Cửa hàng này vốn thuộc về tỷ tỷ ngươi, mà tỷ tỷ ngươi đã mất. Trên gia phả, người có quan hệ huyết thống gần nhất với nó chính là ta, đại bá của nó đây. Phải chi ngươi có được tài chế hương như tỷ tỷ ngươi thì ta cũng cho ngươi một chén cơm, nhưng ngươi lại chẳng có gì. Chỉ riêng điểm này đã thấy ngươi không giống người nhà họ Khang rồi. Tốt nhất ngươi mau cút đi, nếu không ta sẽ không nể nang chút tình cảm nào đâu.”

Khang Cảnh Minh phẫn uất không biết làm sao. Gã sai vặt bên cạnh tức không chịu nổi, cắn răng xông lên: “Sao ngươi có thể khinh người như thế…”

Lời còn chưa dứt, ba tên hộ vệ đã vung quyền lao tới. Gã sai vặt chưa kịp đánh trả đã bị khống chế, bị chúng túm cổ áo đè quỳ xuống đất, để lộ ra vùng cổ và cánh tay đã bầm tím một mảng. Lúc này, gã nam tử trung niên kia hung hăng nói: “Nếu không nghe khuyên bảo thì tốt thôi, cứ đánh tên tiện nô này cho gần chết đi!”

Thấy gậy sắp giáng xuống người gã sai vặt, Giản Tư Cần tiến lên một bước: “Chậm đã!”

Thấy vị công tử áo gấm lên tiếng, gã nam tử trung niên sững sờ, rồi lại cười như không cười nói: “Vị công tử này, xin ngài đừng xen vào chuyện của người khác. Đây là gia nô trong phủ ta, ta muốn trừng trị thế nào thì trừng trị! Đánh chết cho ta!”

“Điều 52 của luật Đại Chu có ghi, vô cớ giết gia nô sẽ bị phạt một trăm trượng. Dưới chân Thiên tử ở thành Trường An này, bản quan không biết kẻ nào lại dám coi thường vương pháp như vậy.”

Bất chợt, một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên từ cuối đám đông. Tim Khương Ly đập thót một cái, nàng vội nhìn ra phía vòng vây. Giản Tư Cần có vóc người cao hơn nàng nên nhìn được xa hơn…

Hắn cất giọng đầy kinh ngạc và vui mừng: “Bùi Thiếu Khanh!”

Bùi Yến từ bên ngoài bước vào, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người Khương Ly.

Gã nam tử trung niên vội tiến lên hành lễ: “Thảo dân Khang Long bái kiến đại nhân. Sao đại nhân lại có hứng thú đến đây?”

Vừa nói, Khang Long vừa ra hiệu, mấy tên hộ vệ vội vàng thả gã sai vặt ra. Khang Cảnh Minh với vẻ mặt vẫn còn phẫn uất cũng quay người chào. Bùi Yến không đáp lời, vẫn nhìn Khương Ly: “Tiết cô nương, sao cô lại ở đây?”

Võ vệ đi theo đã giải tán đám đông. Khương Ly tiến lại gần hai bước, đáp: “Đến mua phấn sáp.”

Phương Toàn cũng cười nói: “Bùi Thế tử, lâu rồi không gặp.”

Bùi Yến gật đầu chào: “Giản phu nhân.”

Nói xong, hắn nhìn sang Khang Long: “Giữa ban ngày ban mặt, các ngươi đang làm gì vậy?”

Khang Long nở nụ cười nịnh nọt: “Thảo dân ngu dốt, khiến đại nhân chê cười rồi. Chỉ là đang dạy dỗ một gia nô không nghe lời, mấy lời dọa đánh chết chỉ là hù dọa hắn thôi.”

Bùi Yến lại liếc nhìn Khang Cảnh Minh vẫn chưa nguôi giận: “Ta nhớ cửa hàng này thuộc sở hữu của nhị phòng nhà họ Khang, ngươi ngăn hắn không cho vào cửa là vì cớ gì?”

Thấy không lừa được nữa, Khang Long đành thở dài một hơi: “Đại nhân có điều không biết, cửa hàng này ban đầu đúng là của nhị phòng, nhưng hiện giờ nhị phòng đã không còn ai. Cảnh Minh tuy lớn lên ở nhị phòng nhưng hắn vẫn chưa được ghi tên vào gia phả. Mấy năm nay, cửa hàng này đều dựa vào Vận Nhi chống đỡ. Từ sau khi Vận Nhi xảy ra chuyện, Cảnh Minh cứ đau buồn đến tận bây giờ, khiến cửa hàng vốn đang ăn nên làm ra bị hắn quản lý đến dần dần suy bại. Đã như vậy, ta là gia chủ trưởng phòng nhà họ Khang, lẽ nào lại ngồi yên làm ngơ được sao?”

Sợ Bùi Yến gây khó dễ, hắn móc một tờ công văn từ trong ngực ra: “Ngài xem, đây là công văn thảo dân mới đi nha môn làm hai ngày trước. Cửa hàng này đã được chuyển sang danh nghĩa của đại phòng theo đúng trình tự, không còn liên quan gì đến Khang Cảnh Minh nữa…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc