Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 39: Chuyện Cũ Trường An(2)

Trước Sau

break

Tiểu nhị miệng lưỡi lanh lợi, Phương Toàn xem rất hứng thú, chẳng mấy chốc đã chỉ vào một cuộn gấm Nguyệt Hoa nói: “Cứ lấy loại này may cho cháu gái ta một bộ áo váy bông, thêm một chiếc áo choàng nữa. Gọi sư phụ tay nghề cao nhất của các người đến đây.”

Khương Ly định nói gì đó nhưng lại thôi. Phương Toàn kéo nàng đi theo tiểu nhị lên lầu hai. Lên đến nhã gian trên lầu, tiểu nhị quả thật đã mời một vị sư phụ tóc mai điểm sương cùng một thợ thêu đến may đo cho Khương Ly.

Trong lúc thợ thêu đo vóc dáng cho Khương Ly, nàng liếc mắt ra hành lang bên ngoài, hỏi: “Hôm nay vẫn còn sớm mà các nhã gian trên lầu dường như đều có khách cả rồi?”

Tú nương cười nói: “Danh tiếng của tiệm chúng ta chắc cô nương cũng biết rồi. Giờ này vẫn còn vắng đấy, đợi đến chiều khách còn đông hơn, có khi phải chờ dưới lầu ít nhất nửa canh giờ.”

Khương Ly nhìn những súc vải trước mắt: “Nghe nói tiểu thư nhà các vị có tay nghề thêu thùa giỏi nhất, chỉ tiếc là…”

Tú nương nghe vậy, sắc mặt khẽ biến: “Hẳn là cô nương đang nói đến tiểu thư nhà chúng ta phải không? Cô nương nói không sai, trước kia có rất nhiều phu nhân tiểu thư đều chỉ đích danh tiểu thư thêu y phục, nhưng đáng tiếc nàng đã xảy ra chuyện mấy tháng nay, đến giờ vẫn chưa có kết quả gì.”

Vừa dứt lời, một vị sư phụ lớn tuổi bên cạnh nói: “Kể cả không xảy ra chuyện, thì lúc này đại tiểu thư cũng đã sớm trở thành con dâu của nhà Đô Thủy Giám sứ rồi, đâu cần phải dựa vào tay nghề để kiếm cơm nữa. Cô nương muốn thêu thêm mẫu gì?”

Lão sư phụ có giọng điệu rất lạnh lùng cứng rắn, Tú nương bèn nhẹ giọng giải thích: “Đây là sư phụ dạy thêu của đại tiểu thư, cô cứ nói muốn mẫu thêu thế nào, không có mẫu nào mà lão nhân gia đây thêu không được đâu.”

Khương Ly suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy thì thêu hoa mộc lan đi…”

Từ cửa hàng bước ra, trên tay Giản Tư Cần vẫn ôm hai súc gấm vóc, Phương Toàn vui vẻ nói: “Ba ngày sau tới xem mẫu thêu, A Linh nếu không vừa ý thì chúng ta có thể đổi sư phụ khác.”

Khương Ly gật đầu đồng ý, rồi quay lại nhìn tiệm lụa một cái, nói: “Cữu mẫu tặng con váy áo, con cũng muốn mua chút quà hiếu kính người, hay là chúng ta đến Chợ Đông xem phấn son trang sức nhé?”

Giản Tư Cần liền đáp: “Vậy hay là đến Ngưng Hương Các xem thử?”

Phương Toàn vừa nghe đã biết Giản Tư Cần nảy sinh ý định này là vì Bùi Yến đang điều tra vụ án đó, nàng bất đắc dĩ nói: “Chỉ cần A Linh không để ý là được.”

Khương Ly đương nhiên không để ý. Xe ngựa rời khỏi phố Quảng Minh, thẳng tiến đến Chợ Đông. Mười lăm phút sau, xung quanh đã ồn ã tiếng người. Khương Ly vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong tầm mắt là những thanh lâu họa các, phố phường hoa liễu, những cửa tiệm lộng lẫy, nhà cao cửa rộng, bày bán trân phẩm kỳ lạ từ bốn phương. Xe chạm trổ đậu san sát, ngựa quý đua nhau trên đường, hiện ra một khung cảnh phồn hoa thịnh thế của kinh thành.

Xe ngựa chạy chậm lại, rẽ qua nửa con phố, Ngưng Hương Các đã ở ngay trước mắt. Nhưng khi nhìn thấy đám đông tụ tập trước cửa tiệm, sắc mặt Khương Ly khẽ biến: “Hình như có chuyện rồi.”

“Ngươi vốn là kẻ không được ghi tên vào gia phả, nếu không phải tỷ tỷ ngươi có tài làm hương không ai sánh bằng, thì cửa tiệm này sao có thể giao cho hai tỷ đệ các ngươi quản lý? Bây giờ tỷ tỷ ngươi đã chết nửa năm, cửa tiệm này cũng bị ngươi làm cho vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim trước cửa. Ta là tộc trưởng nhà họ Khang, lẽ nào lại trơ mắt nhìn sản nghiệp tốt đẹp bị ngươi phá hoại sạch sẽ sao?!”

Khi mấy người Khương Ly chen vào đám đông thì thấy trước cửa Ngưng Hương Các, một người nam tử trung niên béo tốt đang lớn tiếng quát mắng. Bảy tám tên hộ vệ tay cầm côn đứng chặn ở cửa, mặt mày hung thần ác sát trừng mắt nhìn bốn người đối diện.

Trong bốn người, người đứng đầu có thân hình gầy gò, mặc một chiếc trường bào màu chàm in hoa văn, dáng vẻ thanh tú nho nhã. Ba người hầu cận bên cạnh lúc này mặt mày đều bầm tím sưng đỏ, rõ ràng là vừa trải qua một trận ẩu đả kịch liệt.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc