Giản Tư Cần nhún vai: “Mấy chuyện này đều là ta hỏi thăm hạ nhân trong các nhà mới biết được. Cụ thể có uẩn khúc gì thì chỉ nha môn mới rõ. À phải rồi, muội nói phủ Thọ An Bá tìm Đại Lý Tự giúp đỡ à?”
Khương Ly hơi thất thần, đáp: “Thế tử của phủ Bá tước và Thiếu khanh Đại Lý Tự có giao tình, nên…”
“Ý muội là người họ tìm chính là Bùi Thiếu khanh?”
Giản Tư Cần có vẻ kích động. Khương Ly không hiểu tại sao, bèn hỏi: “Biểu ca quen biết Bùi Thiếu khanh sao?”
Giản Tư Cần hơi đỏ mặt: “Cũng không hẳn là quen biết.”
Phương Toàn ngồi bên cạnh bật cười: “Nó thì muốn quen lắm chứ. Bốn năm trước còn chạy tới thư viện Bạch Lộ Sơn học nửa năm vì Bùi Yến, ai ngờ lúc đó không biết vì sao Bùi Yến đã không còn dạy ở thư viện nữa, thế là nó lại quay về Quốc Tử Giám. Đến giờ trong thư phòng vẫn còn dán bài Tiêu Dao Phú do Bùi Yến viết đấy…”
Bị mẫu thân vạch trần chuyện cũ, Giản Tư Cần cũng không giận, hắn chỉ thản nhiên nói: “Muội muội không biết đó thôi, Bùi Thiếu khanh mười một tuổi đã vang danh Trường An, bao năm qua vẫn chưa có ai vượt qua được ngài ấy. Ta ngưỡng mộ ngài ấy đã lâu, chỉ tiếc là tư chất bình thường, khó mà so bì, thậm chí còn không bằng cả Tiết Trạm.”
Giản Tư Cần đã gần 21 tuổi, mày rậm mắt dài, dáng vẻ thư sinh nho nhã, thừa hưởng trọn vẹn gia phong của dòng dõi thư hương họ Giản. Lần này hắn đến Hứa Châu là để bái nhập môn hạ của một vị đại nho đã ở ẩn, chuẩn bị cho khoa cử năm sau. So với hắn, Tiết Trạm mới 18 tuổi lại có tài văn chương nổi bật hơn nhiều, đặc biệt là bài Hàn Tùng Phú năm ngoái có lời văn tuyệt diễm, đến cả Cảnh Đức Đế cũng từng khen ngợi. Kể từ đó, tài danh của nhị công tử nhà họ Tiết vang xa, ngay cả sĩ tử ở Hứa Châu cũng từng nghe nói.
Khương Ly lắc đầu: “Biểu ca kiến thức uyên thâm, không phải mấy kẻ hữu danh vô thực có thể sánh bằng, đến năm sau nhất định sẽ đỗ đạt cao.”
Giản Tư Cần mỉm cười ôn hòa, rồi nói tiếp: “Bùi Thiếu khanh trước đây làm việc ở Lại Bộ, từng thay Hoàng thượng tuần tra phía Nam mấy lần, tháng năm vừa rồi còn được làm chức quan ở viện Hàn Lâm, thay Hoàng thượng soạn thảo những chiếu chỉ cơ mật, ai ai cũng gọi ngài ấy là nội tướng trẻ tuổi nhất. Thế nhưng vào tháng chín, khi cựu Thiếu khanh Đại Lý Tự là Hà Xung làm việc không hiệu quả nên bị giáng chức, ngài ấy lại trước mặt văn võ bá quan tự mình xin nhận chức vị này. Từ một nội tướng cận thần xuống làm Thiếu khanh ngũ phẩm, thật khiến người ta bất ngờ. Vụ án tân nương đồ tể này cũng xem như là đại án đầu tiên ngài ấy tiếp nhận.”
Giản Tư Cần không ngờ, mà Khương Ly lại càng không thể ngờ tới. Nàng đang không biết nên nói gì thì xe ngựa bỗng chạy chậm lại.
Phu xe bên ngoài nói: “Phu nhân, đã đến tiệm lụa Cẩm Vân rồi ạ!”
Khương Ly giật mình, vội vén rèm nhìn ra ngoài.
Tiệm lụa Cẩm Vân nằm trên phố Quảng Minh, tuy cách chợ Đông một khắc đi đường, nhưng vì gần ba phường giàu có quyền thế là Thắng Nghiệp, Sùng Nhân và Bình Khang nên lại đặc biệt được các gia đình quý tộc ưa chuộng. Trên con phố dài này ngoài tiệm lụa ra còn có đủ loại cửa hàng ngọc khí, đồ cổ quý giá, trang sức quý hiếm, khách hàng qua lại đều không giàu cũng sang.
Khi Khương Ly xuống xe, nàng thấy bên ngoài tiệm lụa Cẩm Vân đã có không ít xe ngựa đỗ sẵn. Nghĩ lại lời Uông Càn nói buôn bán không tốt, trong lòng nàng càng thêm kỳ quái. Phương Toàn kéo tay nàng bước vào tiệm.
Một tiểu nhị trong tiệm nhiệt tình chào đón: “Phu nhân, tiểu thư muốn xem loại vải vóc nào ạ?”
Phương Toàn nói: “Mang những loại vải thịnh hành nhất của các người ra đây.”
Tiểu nhị vâng một tiếng, lập tức đi đến sau quầy, từ trên kệ hàng rực rỡ sắc màu lấy xuống mấy cuộn gấm, nói liến thoắng: “Phu nhân mời xem, đây là gấm Tứ Xuyên mới về năm nay. Ngài xem đường dệt nổi này, xem độ bóng này, ngài sờ thử xem, rồi đưa lên ánh sáng nhìn một chút, có phải rực rỡ như ráng chiều không …”