Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 4: Nguy Kịch Đêm Tuyết(1)

Trước Sau

break

Khương Ly nghiêm nghị nói: “Vết thương của Phó cô nương đã chạm đến tâm mạch, lại thêm kinh hãi quá độ, mất máu quá nhiều, trước mắt thật sự có nguy hiểm đến tính mạng. Ta dùng canh tục mệnh để bồi bổ cơ thể và lưu thông máu. Tiếp đến lại dùng phương thuốc thứ hai để cầm máu, sau đó sẽ rửa sạch, khâu lại vết thương cho nàng, rồi châm cứu các huyệt Đại Lăng, Thần Môn, Khích Môn để bảo vệ tâm mạch. Nếu trong vòng ba canh giờ nàng có thể tỉnh lại thì xem như đã qua kiếp nạn này, còn nếu vẫn chưa tỉnh thì phải xem ý trời.”
(Canh Tục mệnh: thang thuốc Đông y giúp cứu nguy, phục hồi sinh khí và kéo dài tuổi thọ cho người bệnh nặng.)
Liễu thị khóc đến đứt từng khúc ruột, Phó Thịnh đứng ở cửa phòng trong, cũng đau buồn khôn nguôi.
Thúy ma ma đích thân đi chuẩn bị thuốc, Khương Ly lấy kim chỉ thêu, rồi ra lệnh cho Hoài Tịch: “Ma phí tán, rượu mạnh.”
(Ma phí tán là thuốc tê, giảm đau.)
Hoài Tịch đưa lên một viên thuốc, Khương Ly không biết nghĩ đến điều gì, lại lấy thêm một viên nữa. Hoài Tịch có vẻ mặt khó xử nhưng Khương Ly không giải thích gì, dứt khoát đưa hai viên thuốc cho người hầu đút Phó Vân Từ uống.
Đợi một lúc, Khương Ly dùng rượu mạnh rửa sạch vết thương cho Phó Vân Từ, rồi lấy kim chỉ khâu lại. Trong lúc đó, Phó Vân Từ đau quá nên tỉnh lại trong chốc lát, miệng vẫn gọi Liễu thị cầu cứu. Khương Ly thấy vậy lòng như lửa đốt, nhưng Thúy ma ma đã dặn dò từ trước, nàng chỉ đành nén lòng không hỏi.
Một lát sau, thuốc cầm máu được đưa tới, Khương Ly đắp thuốc rồi băng bó lại, sau đó châm cứu để bảo vệ tâm mạch. Canh tục mệnh cũng đã sắc xong, tỳ nữ Đan Phong giúp Phó Vân Từ chỉnh lại y phục, rồi cho nàng uống nửa chén thuốc.
Làm xong tất cả, Khương Ly bắt mạch lại lần nữa.
Liễu thị và Phó Thịnh căng thẳng nhìn nàng, muốn tìm kiếm tin tốt từ vẻ mặt của nàng, nhưng một lúc lâu sau, Khương Ly lắc đầu nói: “Mạch tượng yếu ớt, phải xem tối nay nàng có gắng gượng qua được không.”
Liễu thị bi thương vô cùng, lại cầu xin: “Trời đã không còn sớm, có thể mời cô nương ở lại trong phủ một đêm không? Nếu ban đêm A Từ có mệnh hệ gì, có cô nương ở đây, chúng ta vẫn còn chút hy vọng.”
Khương Ly nhìn thoáng qua sắc trời, gật đầu nói: “Lúc này rời đi ta cũng không yên tâm, phiền phu nhân cho người báo với hộ vệ trong phủ của ta một tiếng, bảo họ ngày mai giờ Dần đến đón ta.”
Liễu thị vô cùng cảm kích, vội ra lệnh cho Đan Phong đi truyền lời.
Đan Phong vội vã bước ra, nhưng chỉ một lát sau, nàng đã hốt hoảng chạy về: “Bá gia, phu nhân, Thế tử về rồi ạ, ngài ấy còn dẫn theo người về nữa!”
Phó Thịnh và Liễu thị sững sờ, không biết đã nghĩ đến điều gì mà cả hai đều lộ vẻ kinh hãi.
Phó Thịnh nghiến răng nói: “Chẳng lẽ nó thật sự…”
Lời còn chưa dứt, ông đã xoay người bỏ đi, Liễu thị lau nước mắt sau đó cũng vội vàng đi theo.
Khương Ly không rõ nội tình, chỉ lặng lẽ nhìn Phó Vân Từ.
Nàng quen biết Phó Vân Từ đã là chuyện của tám năm trước, khi đó đại tiểu thư của Bá phủ tuy mới mười ba tuổi nhưng đã trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người. Nàng từ nhỏ đã đọc đủ sách vở, tính tình lại thanh tao, nhã nhặn, chỉ vì lớn hơn Khương Ly nửa tuổi mà hết mực quan tâm nàng. Trong ký ức của Khương Ly, nàng là ánh trăng dịu dàng nhất thành Trường An, dù sau này mỗi người một nơi, mỗi khi nhớ tới, trong lòng Khương Ly vẫn dâng lên vài phần ấm áp. Nhưng hôm nay mọi việc đã thay đổi, gặp lại nhau, nàng lại nằm đây như một con búp bê vải rách nát.
Đáy mắt Khương Ly ánh lên vẻ lạnh lẽo, rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì?
“Phụ thân, mẫu thân, người gác cổng nói Tiết cô nương đã đến một lúc rồi, tỷ tỷ sao rồi?”
Một giọng nam trong trẻo vang lên, chính là thế tử Phó Vân Hoành đã trở về. Hắn không khoác áo choàng, trên tóc và vai còn vương một lớp tuyết mỏng, gò má cũng lạnh đến ửng đỏ.
Phó Thịnh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Con đã đi đâu?”
Phó Vân Hoành nói: “Con đến Đại Lý Tự mời…”
“Con thật sự đã đi?” Phó Thịnh giận tím mặt: “Con muốn hủy hoại tỷ tỷ của con sao? Chuyện hôm nay nếu truyền ra ngoài, tỷ tỷ của con còn mặt mũi nào mà xuất giá?!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc