Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 5: Nguy Kịch Đêm Tuyết(2)

Trước Sau

break

Phó Vân Hoành ngẩn ra, bất mãn nói: “Phụ thân, tỷ tỷ bị thương thành ra thế này, chẳng lẽ chúng ta thật sự vì chút danh tiếng mà không đòi lại công bằng cho tỷ ấy sao? Chuyện nửa năm nay người đều biết cả, kẻ ác đó hung tàn độc ác, rõ ràng là muốn hại chết tỷ tỷ. Nếu hôm nay tỷ tỷ thật sự bị sát hại, thì nửa tháng sau chúng ta chỉ có thể vớt xác tỷ ấy thôi!”
“Con câm miệng! Con đúng là…”
“Thọ An Bá, xin bớt giận.”
“Hôm nay ta đến đây với tư cách cá nhân.”
Phó Thịnh tức đến tối sầm mặt mũi, nhưng đột nhiên, ngoài cửa vang lên một giọng nói ôn hòa trong trẻo.
Phó Thịnh sững sờ: “Là Bùi thế tử?”
Cửa phòng được mở ra hết, một vị công tử trẻ tuổi khoác áo choàng lông chồn màu trắng nhã có hoa văn cành trúc đang đứng giữa sân trong. Hắn có mày kiếm mắt phượng, tóc mai sắc bén như dao cắt, gió tuyết đêm đông cũng không làm suy suyển phong thái của hắn. Bên cạnh chỉ có một người hầu che ô, tuyệt không thấy bóng dáng công sai nào của Đại Lý Tự.
Phó Thịnh chắp tay nói: “Thế tử, chúng ta thất lễ vì không ra đón từ xa, mời ngài mau vào phòng nói chuyện.”
Vị công tử trẻ tuổi bước tới, sau khi vào cửa, ngữ khí có phần nghiêm nghị nói: “Nỗi lo của Bá gia, ta hiểu rõ. Nhưng từ tháng sáu đến nay, đã có năm vị tân nương sắp xuất giá bị sát hại tàn nhẫn. Ai cũng biết, mùng một tháng sau là ngày đại hôn của Phó cô nương và công tử của Từ tướng quân. Mà Vân Hoành nói, vết thương hôm nay của Phó cô nương nằm ở gần tim, giống hệt những người đã chết. Điều này không thể không khiến người ta hoài nghi, kẻ nàng gặp hôm nay… có lẽ chính là tên đồ tể tân nương hung ác tàn bạo đó.”
Liễu thị nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Người kia lại nói: “Nếu đúng là hung thủ này, thì với tư cách là người duy nhất may mắn sống sót, Phó cô nương hiện giờ không chỉ là người bị hại mà còn là nhân chứng quan trọng nhất, có thể giúp quan phủ bắt hung thủ. Còn nếu kẻ hãm hại Phó cô nương là người khác, thì nàng đã phải chịu cảnh sát hại này, chúng ta cũng nên sớm ngày tìm ra hung thủ cho nàng.”
Phó Thịnh chua xót nói: “Thế tử, vụ án này cả Đại Lý Tự và Kim Ngô Vệ đều đang điều tra, ngài là người rõ nhất, chuyện đã ầm ĩ khắp nơi. Con gái ta tuy bị thương rất nặng nhưng vẫn còn là thân trong sạch. Nhưng một khi tin này đồn ra ngoài, ai sẽ quan tâm con gái ta rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Đến lúc đó danh tiết của nó sẽ bị hủy hoại, nó còn mặt mũi nào mà sống nữa?”
Phó Thịnh thở dài một tiếng: “Huống chi, lúc này nó đang mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, không biết khi nào mới tỉnh lại, làm gì có sức mà giúp quan phủ làm nhân chứng? Xin Thế tử đừng làm khó chúng ta.”
Người kia quả quyết nói: “Bá gia yên tâm, hôm nay ta một mình đến đây chính là vì Vân Hoành đã nói rõ nỗi lo của hai vị. Ta có thể đảm bảo những gì người trong phủ biết sẽ không được ghi vào hồ sơ, cũng sẽ không có người thứ hai của Đại Lý Tự biết được. Phó cô nương hiện đang bị thương nặng, dĩ nhiên phải đợi nàng qua cơn nguy kịch trước. Nhưng nghe nói trong phủ đã mời Đại tiểu thư nhà họ Tiết vừa về Trường An đến chữa thương cho nàng, ta chỉ cần nhờ Tiết cô nương giúp đỡ là được.”
Nghe hắn hứa hẹn như vậy, Phó Thịnh và Liễu thị đều có phần yên tâm. Họ nhìn nhau, rồi cùng lúc nhìn về phía sau tấm bình phong.
Trong buồng trong, Khương Ly nghe rõ mồn một, lòng không khỏi kinh hồn bạt vía. Hóa ra Phó Vân Từ lại có thể bị tên đồ tể tân nương khiến cả thành Trường An nghe tên đã biến sắc làm bị thương…
Và nàng cũng không ngờ rằng, mình sẽ gặp lại Bùi Yến trong hoàn cảnh thế này.
Khi Khương Ly bước ra khỏi buồng trong, mấy người trong phòng đều quay lại nhìn nàng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc