Khương Ly dứt khoát cởi áo choàng, rồi xắn tay áo bước tới: “Phu nhân, xin hãy giao cho ta.”
Liễu thị lùi lại hai bước: “Tiết cô nương, cầu xin cô nương cứu lấy nữ nhi của ta…”
Khương Ly vẻ mặt nghiêm nghị, trước tiên nắm lấy cổ tay Phó Vân Từ để bắt mạch. Nhưng đúng lúc này, nàng thấy thái dương ướt đẫm mồ hôi và khóe môi của Phó Vân Từ đều có vết bầm. Ánh mắt di chuyển xuống dưới, nàng lại thấy bờ vai hé lộ của cô ấy cũng có một mảng bầm tím lớn. Khương Ly cau mày, cúi người cởi vạt áo dính máu của Phó Vân Từ ra, trong khoảnh khắc đó, sống lưng nàng chợt lạnh toát.
Vết thương trên ngực Phó Vân Từ đã được băng bó qua loa, nhưng vì nàng giãy giụa nên băng gạc đã bung ra, máu tươi loang lổ như mực thấm. Mà phần ngực trên hé lộ hai vết véo màu xanh tím đáng ngờ, trông thật ghê người.
Khương Ly nghiêm giọng nói: “Hoài Tịch, túi châm!”
“Mẫu thân, mẫu thân cứu con…”
“Mẫu thân, mẫu thân…”
Cảm nhận được có người đến gần, nỗi kinh hoàng trong lòng Phó Vân Từ càng thêm sâu sắc. Dưới sự tuyệt vọng tột cùng, giãy giụa đã trở thành bản năng, nhưng nàng càng giãy giụa thì lại càng đau đến toàn thân run rẩy. Khương Ly đè chặt vai nàng, xác định đúng vị trí ba huyệt Bản Thần, Thiên Hướng và Thần Đình rồi nhanh chóng châm xuống.
Tiếng rên rỉ của Phó Vân Từ nhỏ dần, sức giãy giụa cũng yếu đi mấy phần. Khương Ly lại nhanh chóng lấy kim, châm vào ba huyệt Dương Minh, Thiếu Âm và Thiếu Dương trên tay nàng. Chỉ trong vài hơi thở, Phó Vân Từ đã hoàn toàn mềm nhũn.
Khương Ly vén lớp bông trắng trên vết thương ra, chỉ thấy miệng vết thương kéo dài từ trên xuống dưới, dài hơn một tấc, sâu hoắm đến thấy cả xương. Vết thương vốn đã được đắp thuốc, nhưng vì mất máu quá nhiều nên thuốc bột đã bị máu tươi thấm ướt trôi đi. Nàng trầm giọng hỏi: “Phó cô nương bị thương ít nhất đã hai canh giờ, ngoài bột tam thất cầm máu này, các ngươi còn dùng thuốc gì khác không?”
Thúy ma ma đáp: “Đã dùng Bổ Tâm Tục Mệnh Đan và cho uống canh sâm.”
Khương Ly không dám tin: “Vết thương nặng như vậy mà các ngươi tự chữa trị sao?”
Liễu thị giọng khàn đặc nói: “Tiết cô nương, ngươi cũng thấy rồi đấy, tình trạng thế này, chúng ta không dám tùy tiện mời người ngoài đến chữa trị cho A Từ. Thúy ma ma có biết chút y thuật nên đã thử trước. Có phải đã làm trễ nải thời gian rồi không? Cầu xin cô nương nhất định phải cứu A Từ…”
Những gia tộc lớn coi trọng sự riêng tư nhất, vết thương của Phó Vân Từ đương nhiên không thể để người ngoài dễ dàng trông thấy. Sở dĩ mời Khương Ly là vì, thứ nhất nàng là nữ y, mà thời nay địa vị của nữ y vốn thấp kém, ngay cả ở thành Trường An, nữ tử có y thuật cao minh cũng không nhiều. Thứ hai, danh tiếng của nàng vang xa, vết thương nặng thế này có lẽ chỉ mình nàng chữa được. Thứ ba là vì nàng mới về Trường An, quen biết ít người, miệng lưỡi cũng sẽ kín đáo hơn.
Khương Ly dứt khoát hỏi: “Trong phủ có phòng thuốc không?”
Thúy ma ma gật đầu, nàng liền nói: “Cứ theo hai toa thuốc này mà lấy thuốc.”
Thúy ma ma vội đi lấy giấy bút: “Mời cô nương nói.”
Khương Ly bình tĩnh nói: “Toa thứ nhất, lấy Ma hoàng, Xuyên khung mỗi vị năm tiền, gừng khô, nhân sâm, đương quy, quế tâm, cam thảo mỗi vị ba tiền, hạnh nhân bốn tiền. Sắc ba chén nước lấy một chén, sắc xong phải mang đến ngay.”
(Ma hoàng là tên một vị thuốc Bắc, lấy từ thân cây thảo ma hoàng.)
“Toa thứ hai, gan nam tinh, huyết kiệt, nam hoa hồng năm tiền, một dược tám tiền, hạt mã tiền chín tiền, long cốt, xuyên khương hoạt, xương cua, đương quy ba tiền, tịnh nhũ hương một lạng. Tán thành bột mịn rồi mang tới đây.”
Phó Vân Từ đã không còn giãy giụa, nhưng hơi thở ngày một yếu đi. Khương Ly đọc xong toa thuốc rồi lại kiểm tra các nơi khác trên người nàng. Một lúc sau, đôi mày đang nhíu chặt của nàng mới giãn ra một chút. Toàn thân Phó Vân Từ tuy có nhiều vết bầm tím nhưng vết thương chí mạng chỉ có một chỗ trước ngực, cơ thể nàng cũng chưa từng bị xâm phạm.