Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 36: Manh Mối Về Đồ Tể Tân Nương(1)

Trước Sau

break

Phương Toàn xuất thân tướng môn, tính tình nóng nảy, lập tức không vui nói: “Phó cô nương cũng quá đáng thương, lời đồn đại đầy trời thế này, là ai muốn đẩy nàng vào chỗ chết sao?”

Khương Ly lắc đầu: “Hiện giờ vẫn chưa biết, cứ chờ tin tức từ nha môn đã. Cữu mẫu nói muốn đưa con ra ngoài dạo chơi, hay là chúng ta đến phía thành đông xem thử nhé?”

Phương Toàn vốn chỉ sợ Khương Ly khách sáo với mình, nghe vậy tất nhiên vui vẻ đồng ý. Khương Ly bảo Hoài Tịch giao rương quần áo cho Cát Tường, rồi cả nhóm lại ra khỏi cửa lên xe ngựa, thẳng hướng khu chợ phía đông.

Trên xe ngựa, Phương Toàn nắm tay Khương Ly hỏi: “Mấy ngày nay ở trong phủ thế nào rồi?”

Khương Ly mỉm cười: “Mọi chuyện đều ổn cả, cữu mẫu không cần lo lắng đâu, con đối phó được mà.”

Phương Toàn thở dài: “Diêu thị kia vốn là con gái nhà quan, sau này gia tộc bị kết tội nên bị sung vào Giáo Phường Ty, trở thành nhạc kỹ của Đông Cung. Khi đó phụ thân con và Thái tử qua lại thân thiết, nên nàng ta mới có cơ duyên vào nhà họ Tiết làm thiếp. May mà mấy năm nay bề ngoài nàng ta vẫn biết thân biết phận, mẫu thân con cũng coi như yên ổn. Con không cần phải e dè, sau này nếu có chuyện gì không vui, đã có chúng ta làm chủ cho con.”

Ngày đầu tiên trở về Tiết phủ, Khương Ly đã từng đến bái kiến Giản Nhàn. Khi đó nàng mới biết, vị Tiết phu nhân thế mà lại vì con gái yêu mất tích mà mắc chứng điên, nhiều năm qua đều dựa vào các thị tỳ hết lòng chăm sóc, hoàn toàn không thể quán xuyến việc nhà. May mà quan vận của Giản Bá Thừa thuận lợi, nhà họ Tiết không dám bạc đãi bà.

Nghĩ đến bệnh tình của Giản Nhàn, Khương Ly nghiêm túc nói: “Bệnh của mẫu thân, con sẽ nghĩ cách chữa trị.”

Phương Toàn vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: “Con bé ngoan, y thuật của con cao minh, nhưng con đâu phải thần tiên. Năm đó nhà họ Giản và nhà họ Tiết không biết đã mời bao nhiêu danh y đến mà vẫn không chữa khỏi, bây giờ chúng ta chỉ mong mẫu thân con được bình an khỏe mạnh.”

Lời vừa dứt, Giản Tư Cần ngồi bên cạnh hỏi: “A Linh muội muội, nghe nói muội đã đến phủ Thọ An bá hai lần, bệnh của Phó cô nương nặng lắm sao? Chẳng phải nàng sắp thành hôn với Từ Lệnh Tắc rồi ư?”

Khương Ly nói một cách mập mờ: “Không nghiêm trọng lắm, chỉ cần tĩnh dưỡng thôi. Biểu ca quen biết Từ Lệnh Tắc sao?”

Giản Tư Cần gật đầu: “Ba năm trước ta và Từ Lệnh Tắc cùng học ở Quốc Tử Giám, lần này về Trường An ta còn nghĩ vừa hay có thể đến dự hôn lễ của họ. Hắn đối với tiểu thư Phó gia tình sâu nghĩa nặng, bây giờ nghe những lời đồn kia, e là sẽ tức không nhẹ.”

Khương Ly nghĩ đến biểu hiện hôm nay của Từ Lệnh Tắc, thầm lắc đầu. Lúc này nàng nói: “Cữu mẫu, nghe nói ở phía đông thành có tiệm lụa Cẩm Vân danh tiếng rất nổi tiếng, con muốn đến đó xem…”

Phương Toàn cười đồng ý, dặn dò phu xe đổi lộ trình rồi nói: “Ta cũng đang định may cho con vài bộ y phục mới.”

Giản Tư Cần đột nhiên nói: “Sao tiệm lụa này nghe quen tai thế nhỉ… A, ta nhớ ra rồi, mấy tháng trước nhà họ có phải đã xảy ra chuyện không? Muội muội có từng nghe nói nửa năm nay thành Trường An xuất hiện một kẻ giết người hàng loạt có biệt danh là “đồ tể tân nương” không? Nghe nói nạn nhân đầu tiên của hắn chính là đại tiểu thư của tiệm lụa đó…”

Phương Toàn nhất thời kinh ngạc: “Đúng rồi, ta cũng nhớ ra rồi, chính là nhà đó!”

Khương Ly thuận thế nói: “Con cũng có nghe qua…”

Giản Tư Cần liền cảm thán: “Kẻ xấu đó đã hại năm vị cô nương, người đầu tiên là tiểu thư Uông gia, mấy vị còn lại ta thậm chí còn có quen biết, đặc biệt là vị tiểu thư Tiền gia của thứ sử Phủ Châu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc