Nhắc đến Phó Vân Từ, Khương Ly bất giác lại nghĩ tới lời nàng nói. Hành vi của hung thủ rõ ràng là nảy sinh dục vọng, nhưng sau khi xem xét di thể của mấy người chết trước, Khương Ly thật sự không cảm thấy hung thủ có hành vi bạo lực…
Nàng nhất thời thấy hơi đau đầu, bèn dựa vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
Khi xe ngựa dừng trước cửa Tiết phủ thì đã gần nửa canh giờ sau. Khương Ly vừa vào cổng đã thấy Cát Tường đang đợi sẵn, nàng ta vội vàng chạy tới đón: “Đại tiểu thư, cữu phu nhân và biểu thiếu gia đến rồi, đang chờ người ở tiền viện đấy ạ.”
Ánh mắt Khương Ly khẽ sáng lên: “Cữu mẫu và biểu ca đến rồi!”
Nàng rảo bước về phía tiền viện, đi chưa được mấy bước đã thấy hai tỳ nữ ôm gấm vóc đang đi chậm phía trước.
Một người cười nói: “Loại vải Thiên Vân Bích lừng danh này, sờ thử xem, thật mềm mại mịn màng như da thịt nữ tử. Dùng loại vải này may áo ngủ, chẳng phải sẽ giống như không mặc gì sao…”
Người kia nói: “Ngươi đừng làm hỏng đấy, đây là vải để may y phục cho tam tiểu thư đi dự tiệc ở phủ công chúa. Vì hai tấm vải này mà tam tiểu thư đã cho người đến tiệm lụa Cẩm Vân ba lần, khó khăn lắm mới giành được từ tay mấy vị phu nhân…”
Khương Ly nghe vậy liền nheo mắt, dừng bước hỏi Cát Tường: “Tiệm lụa Cẩm Vân, cả thành Trường An chắc chỉ có một nhà thôi nhỉ?”
Khi Khương Ly bước vào tiền viện, Phương Toàn và Giản Tư Cần đang uống trà trong phòng, còn Tứ phu nhân Dương Bảo Sanh, Di nương Diêu Vận Trúc và Tiết Thấm thì đang tiếp khách bên cạnh.
Phương Toàn liếc mắt thấy miếng gạc trắng trên tay Khương Ly, kinh ngạc hỏi: “A Linh, con bị thương à?”
Đầu tháng chín, nàng được "tìm thấy" khi đang cứu tế ở Từ Châu, sau đó được đón đến Hứa Châu, nơi Giản Bá Thừa đang nhậm chức. Lúc ấy, Phương Toàn và Giản Tư Cần cũng đang ở Hứa Châu, thương cho số phận lận đận của nàng nên Phương Toàn hết mực yêu thương nàng như con gái ruột, Giản Tư Cần cũng coi nàng như muội muội ruột của mình.
Bà bước tới cầm lấy tay Khương Ly, rồi nói: “Không phải con đến phủ Thọ An bá chữa bệnh sao, tay con bị làm sao thế này?”
Khương Ly thản nhiên đáp: “Cữu mẫu đừng lo, chỉ là gặp chút sự cố ngoài ý muốn thôi ạ. Con đã bôi thuốc rồi, hai ba ngày là khỏi. Hôm nay cữu mẫu qua đây là mọi việc trong phủ đã thu xếp ổn thỏa rồi sao?”
Khương Ly được nhà Giản Bá Thừa đưa về Tiết phủ vào mùng tám. Vì họ đã gần hai năm không ở Trường An nên mấy ngày nay đều bận rộn sửa sang lại nhà cửa. Phương Toàn gật đầu nói: “Đã thu dọn xong cả rồi. Hôm nay ta định dẫn con đi dạo một vòng Trường An, tối đến chỗ ta dùng bữa. Cữu cữu của con mấy ngày nay bận thương nghị chuyện trị thủy với Hộ Bộ nên không dứt ra được, nhưng ông ấy cũng muốn con qua phủ làm quen. Vừa rồi qua đây, ta nghe nói công chúa Khánh Dương gửi thiệp mời con dự tiệc, con có định đi không?”
Khương Ly lộ vẻ nghi hoặc. Lúc này, Diêu thị cầm thiệp mời bước lên: “Đại tiểu thư sáng nay đi sớm quá, thiệp này được đưa tới cách đây một canh giờ. Công chúa Khánh Dương muốn tổ chức yến tiệc Thì Hoa vào ngày kia, đã gửi thiệp cho cả tiểu thư và Thấm Nhi. Đến lúc đó, Thấm Nhi sẽ đi cùng đại tiểu thư, vừa hay có thể nhân cơ hội này làm quen với mọi người.”
Khương Ly nhận lấy thiệp mời mở ra xem, một lát sau thì gật đầu: “Cũng được...”
Thấy Khương Ly vẫn bình tĩnh, Tiết Thấm nói: “Công chúa Khánh Dương rất được Hoàng thượng yêu thương, yến tiệc của người lúc nào cũng vô cùng xa hoa. Nhưng đại tỷ đừng lo, đến lúc đó muội sẽ để ý tỷ. À phải rồi, Phó cô nương bây giờ thế nào rồi?”
Nàng vừa hỏi, mắt Diêu thị và Dương thị đều sáng lên, ngay cả Phương Toàn cũng chăm chú nhìn nàng. Khương Ly đáp: “Phó cô nương vẫn ổn. Hơn nữa, phủ bá tước đã nhờ Đại Lý Tự vào cuộc điều tra tin đồn, chắc chắn ít ngày nữa sẽ tìm ra kẻ bịa đặt.”
Người nhà họ Từ đã thấy Bùi Yến xuất hiện ở phủ bá tước, nên Khương Ly cũng không cần giấu diếm nữa. Lôi danh Đại Lý Tự ra không chỉ để trấn an mọi người, mà còn có thể dọa lui những kẻ lắm lời. Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc. Án tử thông thường chỉ cần tìm đến nha môn kinh thành là được, vậy mà giờ Thọ An bá lại vượt qua cả nha môn kinh thành để nhờ Đại Lý Tự điều tra giúp, chắc chắn là đã bị chọc giận đến mức không thể nhịn được nữa rồi...