Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 34: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ(1)

Trước Sau

break

Uông Càn chính là huynh trưởng của người đã mất, Uông Nghiên. Vẻ mặt hắn buồn bã, nghĩ đến di thể của muội muội đang ở nơi này, hắn lại nhìn ra phía cổng. Nhưng vừa nhìn, hắn đã trông thấy Khương Ly. Hắn ngạc nhiên, lập tức nói: “Bùi đại nhân, cả thành Trường An đều ca ngợi Bùi đại nhân nhân phẩm đoan chính, không gần nữ sắc, là tấm gương trong triều. Cớ sao ngài... ngài phá án mà còn mang theo cả giai nhân thế này?”

Phó Vân Hoành liếc nhìn Khương Ly, rồi lại nhìn Bùi Yến, vội vàng giải thích: “Ấy không, chuyện này không liên quan đến Bùi đại nhân. Là ta, là ta mời Tiết cô nương đến giúp đỡ. Ngươi không biết đó thôi, vị cô nương này chính là đại tiểu thư của phủ Tiết Trung Thừa, cũng là vị thần y mộc lan trên giang hồ. Ta mời nàng đến để xem ngỗ tác có bỏ sót chi tiết nào không.”

Phó Vân Hoành thầm nghĩ mình đang giúp Bùi Yến giữ gìn thanh danh, nào ngờ Bùi Yến lại nghiêm túc nói: “Tiết cô nương có tấm lòng nhân ái của người thầy thuốc, biết người bị hại đều là nữ tử nên đã tự nguyện đến giúp đỡ. Uông công tử chỉ cần biết rằng, Đại Lý Tự đã huy động toàn bộ nhân lực để điều tra vụ án này, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ cho Uông công tử một lời công đạo.”

Phó Vân Hoành nghe vậy liền khẽ “hừ” một tiếng. Chuyện “hắn mời” và “tự nguyện đến” có cần phải nói rạch ròi như vậy không?

Uông Càn khổ sở thở dài: “Bùi đại nhân cũng đừng chê ta thất lễ, thật sự là muội muội bị tàn sát, mẫu thân của ta vì thế mà ngã bệnh, phụ thân cũng bạc trắng cả đầu chỉ sau một đêm. Hiện giờ chuyện của muội muội còn bị đồn thổi khắp thành, ngay cả việc làm ăn ở trang trại của chúng ta cũng không thuận lợi. Một gia đình êm ấm cứ thế mà tan nát, chúng ta ngày ngày đều mong chờ báo thù rửa hận cho muội muội…”

Bùi Yến gật đầu: “Ta hiểu rồi, hễ có tin tức nha môn sẽ thông báo cho ngươi. Hôm nay ngươi đến để tế bái thì cứ vào trong đi.”

Lần này Uông Càn đến mang theo không ít đồ tế bái, ngày thường chưa chắc đã được vào nơi đặt di thể, hôm nay Bùi Yến đã mở lời, sắc mặt Uông Càn liền giãn ra một chút. Hắn nói lời cảm tạ rồi dẫn theo hai tùy tùng đi vào trong.

Khương Ly nhìn bóng lưng hắn, thật khó tưởng tượng được nỗi đau đớn khi người thân phải chứng kiến di thể. Một bên, Cát Dương thở dài nói: “Uông công tử thật sự rất thương muội muội, chưa đến 10 ngày đã lại đến tế bái một lần.”

Lúc này, Bùi Yến dặn dò Lư Trác vài câu rồi quay lại phía Khương Ly: “Tiết cô nương.”

“Đại nhân và thế tử chắc hẳn vẫn còn công vụ, ta tự về phủ là được, ngày mai sẽ đến tái khám cho cô nương.”

Khương Ly là người hiểu chuyện, nhưng ánh mắt Bùi Yến lại cụp xuống: “Tay của cô…”

Khương Ly lắc đầu: “Không sao, ta là thầy thuốc.”

Bùi Yến muốn nói gì đó lại thôi, Phó Vân Hoành bèn bước lên: “Thật sự đã làm phiền cô nương quá, hôm nay may mà có cô. Những chuyện khác ta và Bùi đại nhân sẽ điều tra, cô nương bị thương rồi, hãy về phủ nghỉ ngơi đi.”

Khương Ly đáp lời, khoác áo choàng lên rồi cáo từ rời khỏi nghĩa trang.

Lên xe ngựa của Tiết gia, Hoài Tịch xót xa nhìn bàn tay Khương Ly: “Tiểu thư đã bao lâu rồi không bị thương. Tuy tiểu thư không nói, nhưng nô tỳ biết tiểu thư rất sợ đau, mỗi lần không thoải mái là người lại mím chặt môi…”

Khương Ly nhìn vết thương, nói: “Cứu A Từ là đáng giá.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc