Khương Ly nghe vậy thì nhíu mày: “Vẫn chưa thể kết luận nạn nhân có từng bị xâm hại hay không sao?”
Bùi Yến trầm giọng đáp: “Đúng vậy. Ba nạn nhân đầu tiên chết vào mùa hè nên thi thể đã phân hủy nghiêm trọng. Trong hai nạn nhân sau, một người bị phanh thây thành nhiều mảnh, người còn lại thì bị hung thủ cố ý để cho thối rữa rồi mới vứt xác. Hơn nữa, ngỗ tác của nha môn còn trẻ, đặc biệt không giỏi khám nghiệm thi thể nữ giới. Dựa vào những thi thể đã hư hại hiện có, đến nay hắn vẫn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
Khương Ly trầm mặc giây lát, liếc nhìn vào trong phòng, nghĩ đến lời miêu tả đầy đau khổ của Phó Vân Từ, nàng quả quyết nói: “Bùi Thiếu Khanh, có thể để ta thử một lần được không?”
Trên xe ngựa đi đến nghĩa trang, gương mặt nhỏ nhắn của Hoài Tịch nhăn lại: “Người là thầy thuốc chứ đâu phải ngỗ tác. Bây giờ chúng ta đang ở Trường An, chuyện này không giống với việc giúp người ta nghiệm thi trên giang hồ đâu…”
Khương Ly bình tĩnh đáp: “Thầy thuốc và ngỗ tác có nhiều điểm tương đồng. Hơn nữa, thời nay nữ y vốn đã hiếm, nữ tử mắc bệnh lại e ngại thầy thuốc nam nên thường cam chịu bệnh tật mà không chữa. Cứ thế mãi, các đại phu trên đời lại càng ít hiểu biết về bệnh lý của nữ tử, sau này mới có câu “thà chữa cho mười nam nhân, còn hơn chữa cho một phụ nhân”, chính là xem bệnh của nữ tử như chứng bệnh nan y khó chữa. May mà khi mới học y, ta đã theo sư phụ học cách chữa bệnh cho nữ tử. Chữa cho người sống và khám nghiệm thi thể tuy khác nhau, nhưng biết đâu có thể giúp được gì đó, cũng có thể sớm ngày bắt được hung thủ cho A Từ.”
Hoài Tịch bĩu môi nói: “Nữ tử trên đời này đều bị bó buộc trong hậu trạch, người có thể từ nhỏ đã nghiên cứu y thuật như tiểu thư quả thật không nhiều. Hơn nữa, những vị đại phu danh tiếng bên ngoài chẳng mấy ai chịu nhận nữ đồ đệ, nữ tử cầu học không có lối, nữ y cũng vì thế mà càng hiếm. Nhưng thật không ngờ ban đầu tiểu thư lại học chữa bệnh cho nữ tử…”
Lời của Hoài Tịch khiến Khương Ly có chút ngẩn người.
Đầu năm Cảnh Đức thứ 26, nàng mới bảy tuổi, lưu lạc đến Tế Bệnh Phường của chùa Phổ Cứu ở Bồ Châu. Đến đầu hạ tháng năm, mấy ngày mưa lớn liên tiếp khiến sông Lạc vỡ đê, nạn dân hai bên bờ sông chết và bị thương lên đến hàng vạn. Khi nàng cùng sư phụ trong chùa xuống núi cứu tế, đã gặp được Ngu Thanh Linh và Ngụy Giai cũng đến cứu trợ.
Quảng An Bá Ngụy thị có nghề y gia truyền nhiều đời, Ngụy Giai lại càng là Thái y trẻ tuổi nhất của Đại Chu trong hơn trăm năm qua. Phu nhân của ông là Ngu Thanh Linh, xuất thân từ một nhánh của Ngu thị ở Trường An, sau đó bái một thầy thuốc giang hồ làm sư phụ, giỏi nhất là chữa các bệnh phụ khoa. Bà có tấm lòng nhân hậu và y thuật cao siêu, không ngại gian khổ. Khi Ngụy Giai phụng mệnh vua đi phòng chống dịch bệnh, bà cũng đi theo để chữa bệnh từ thiện cho những nữ tử gặp nạn.
Chính trong lúc chữa bệnh từ thiện, Ngu Thanh Linh đã phát hiện ra Khương Ly, một đứa trẻ mồ côi biết đôi chút về dược lý trong Tế Bệnh Phường. Thấy nàng tuy mới bảy tuổi nhưng làm việc không biết mệt mỏi, lại có thiên phú về y đạo, bà liền nảy sinh ý định nhận nàng làm đồ đệ. Sau này, Ngu Thanh Linh đưa nàng về Trường An, bài học đầu tiên bà dạy chính là nói về nỗi khổ của nữ tử khi tìm thầy chữa bệnh…
“Tiểu thư, sắp đến nơi rồi!”
Tiếng gọi khẽ của Hoài Tịch cắt ngang dòng hồi ức của Khương Ly. Nàng vén rèm nhìn ra, thấy xe ngựa đã đi vào một khu hoang vắng ở phía nam thành. Cách đó không xa, mấy cây tùng bách phủ tuyết che khuất một tòa sân nhà có vẻ hơi cũ nát, đó chính là nghĩa trang phía nam thành.
Khi xe ngựa dừng hẳn, Bùi Yến và Phó Vân Hoành đã đợi sẵn ở cửa. Bốn người gác nghĩa trang và hai đô úy của Đại Lý Tự cũng đứng chờ bên cạnh. Thấy một cô nương xinh đẹp với da thịt như băng, xương cốt như ngọc bước xuống từ xe ngựa, mấy người đều kinh ngạc.
Phó Vân Hoành có chút lo lắng nói: “Tiết cô nương, cô đã suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ vẫn còn cơ hội hối hận đấy, đây không phải là chuyện xem bệnh thông thường đâu…”
Khương Ly bật cười: “Xin thế tử dẫn đường.”