Bùi Yến khẽ lắc đầu, quay người đi vào trước. Khương Ly cất bước theo sau, Phó Vân Hoành đi bên cạnh nàng, thăm dò hỏi: “Tiết cô nương từng thấy người chết chắc phần lớn là do bệnh tật phải không?”
Nghĩa trang đã cũ, tuyết đọng trong sân bị người qua lại giẫm đạp thành một bãi lầy lội. Khương Ly thong thả bước đi: “Trong giang hồ có không ít thù oán, giết người, hạ độc. Mùa hạ năm nay Từ Châu bị lũ lụt, lúc ta đến cứu tế còn từng thấy thi thể người nhiễm dịch chất thành đống. Thế tử cứ yên tâm.”
Phó Vân Hoành sững sờ: “À, ta có nghe nói, cô nương được cữu cữu tìm thấy chính là lúc đi cứu tế.”
Đang nói chuyện, người gác nghĩa trang tên Cát Dương ở phía trước lên tiếng: “Bùi đại nhân, Tống Ngỗ Tác và những người khác vừa mới đi không lâu, ta còn tưởng hôm nay ngài không đến. Thân phận của vị Tiền cô nương kia đã được xác nhận không còn nghi ngờ gì nữa.”
Cát Dương vừa nói vừa dẫn đường, vào chính đường rồi rẽ trái, đi qua một hành lang mới tới một sảnh phụ có cửa sổ đóng kín. Cát Dương móc chìa khóa ra mở cửa, nói: “Di hài của mấy vị cô nương vẫn ở trong này.”
Cửa vừa mở, một luồng khí lạnh lẽo hôi thối đã ập thẳng vào mặt. Chỉ thấy trong sảnh đặt bảy tám chiếc giường ván gỗ, năm chiếc trong số đó có trải chiếu và đệm nỉ. Trước mỗi chiếc giường đều chất đống không ít hương nến, hoa quả và các vật phẩm cúng tế khác. Khương Ly cởi áo choàng đưa cho Hoài Tịch, đi trước một bước theo Bùi Yến vào trong.
Phó Vân Hoành khẽ che miệng mũi, vẻ mặt chán ghét nép vào cửa. Cát Dương cười nói: “Thế tử vẫn chưa quen sao? Bây giờ so với mùa hè đã đỡ hơn không biết bao nhiêu rồi.”
Càng vào sâu trong sảnh, mùi hôi thối càng nồng nặc, nhưng vì trời đông giá rét đã kìm hãm sự phân hủy nên cũng còn có thể chịu được. Bùi Yến cũng cởi áo choàng đưa cho Cửu Tư, sau đó giở tấm chiếu trên chiếc giường gần nhất lên.
Thấy rõ cảnh tượng trên tấm ván, Hoài Tịch không thể kìm được mà nôn khan một tiếng.
Khương Ly cau mày, cũng phải mất một lúc mới trấn tĩnh lại để đến gần.
Tấm ván gỗ trước mắt dài hơn một trượng, trên đó là một thi thể chắp vá không hoàn chỉnh, loang lổ những mảng xanh tím, đỏ trắng. Nói là thi thể, nhưng thực chất được ghép lại từ hàng chục mảnh xác. Vì các mảnh xác đã thối rữa, phần thân trên lại thiếu mất nhiều bộ phận nên trông càng thêm kinh hãi. Ở đầu tấm ván, một chiếc đầu của nữ tử với da mặt đã phân hủy, đang ngửa lên một cách rùng rợn, đặt trên mấy lá bùa vẽ bằng mực đỏ.
Lúc này, vị đô úy tên Lư Trác lên tiếng: “Đại nhân, đầu của Tiền cô nương được tìm thấy ở con mương Quảng Hối phía thành đông. Đêm qua tuyết lại rơi, sáng nay cái đầu này bị hai đứa trẻ phát hiện khi đã đông cứng trong mương.”
Hoài Tịch nghe vậy bất giác rùng mình. Lư Trác nói tiếp: “Phần thân dưới này được tìm thấy trong một con hẻm tối cách mương Quảng Hối không xa. Ở đó có một nhà kho bỏ hoang, người dân quanh đây thường vứt những thứ đồ tạp nham khó xử lý vào đấy. Sáng sớm hôm nay, một người ăn mày đi nhặt phế liệu đã phát hiện ra mảnh vải rách bọc những khối thi thể…”
Phần thân dưới mà Lư Trác nói chính là phần từ bụng dưới đến háng bị chẻ làm đôi. Làn da xanh tím đã đông cứng, một ít nội tạng thối rữa đen kịt cũng vón lại thành một khối. Nhìn lướt qua, tấm ván này trông chẳng khác nào cái thớt thịt ở chợ, chỉ có điều những khối thịt kia, không gì khác ngoài thân thể và nội tạng của con người.
Khương Ly cố nén cơn buồn nôn trào lên cổ họng: “Hoài Tịch, găng tay.”
Hoài Tịch cắn răng lục tìm trong hòm thuốc, vội chạy mấy bước đưa cho Khương Ly rồi nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn kỹ.
Khương Ly đeo găng tay, xắn tay áo lên, rồi tiến đến chỗ chiếc đầu của Tiền cô nương. Nàng đi vòng nửa vòng, cúi người xem xét phần da mặt xanh tím nổi đầy kinh mạch và vùng cổ…
Bùi Yến đứng ở một bên nói: “Hung thủ dùng đao và rìu để phanh thây, thủ pháp vô cùng thô bạo. Thi thể của hai nạn nhân đầu tiên bị phân hủy quá nặng, ngoài một vài vết bầm tím thì gần như không thể xác định được nguyên nhân tử vong và hung khí. Mãi cho đến khi phát hiện thi thể của nạn nhân thứ ba là Trịnh Nhiễm, mọi chuyện mới rõ hơn. Nàng bị vứt xác ở một bãi đất hoang ngoài thành, trong đó phần đầu và nửa thân trên bị ném cạnh một vũng bùn. Nhưng mấy ngày đó nắng thu gay gắt, vũng bùn nhanh chóng khô cạn, các mảnh thi thể bọc trong bùn cũng khô quắt lại, nhờ vậy mà ngược lại đã giữ được vết thương còn khá nguyên vẹn.”