Tô Mạn vừa trở lại Phong Loan thì nhận được cuộc gọi từ Lục Diễn Nam. Cô ăn tối với bố và chị gái, bát cô được gắp rất nhiều thịt, chống lên như ngọn núi rơi cả ra ngoài, khiến bây giờ cô chỉ có thể nằm dài trên giường cảm thấy bụng no đầy hơi.
"Sao giọng em có vẻ ủ rũ thế?" Lục Diễn Nam quan tâm hỏi Tô Mạn qua điện thoại sau khi hạ cánh. Điện thoại vang lên âm thanh chậm chạp của cô.
“Chỉ là, tôi no quá còn buồn ngủ nữa.” Tô Mạn vừa xoa bụng vừa lăn lộn trên giường.
"Dưới lầu có thuốc, nếu em khó chịu thì nhớ uống. Uống thêm nước nóng có thể hỗ trợ tiêu hóa, trước khi đi ngủ không được ăn kem. Sẽ bị lạnh bụng." Lục Diễn Nam vừa nghiêp đầu kẹp lấy điện thoại vừa cởi bộ tây trang ra và khoát lên ghế, đồng thời tinh tế căn dặn.
"Ừm, được rồi."
Hai người bọn họ còn nói thêm đôi ba câu nữa rồi cúp máy.
Ngay sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Chu Văn Khiết nhận được tin tức ngay lúc Lục Diễn Nam vừa hạ cánh, cô nhanh chóng đến khách sạn nơi anh đang ở.
“Chúc mừng đám cưới của anh, anh Nam”
"Cảm ơn." Anh vẫn kiệm lời như xưa, lời nói chẳng mang theo chút biểu cảm, cảm xúc ẩn giấu sau đôi mắt đen lạnh lùng, khiến trái tim Chu Văn Khiết thắt lại.
"Những thứ em bảo Ôn Viễn mua đều ở trong hành lý, Triệu Húc lát nữa sẽ mang tới. Hơn nữa, vụ mua lại GH sẽ bắt đầu vào ngày mai, phải hoàn thành trong vòng một tuần, tốt nhất là trong vòng năm ngày." Lục Diễn Nam châm một điếu thuốc, ra hiệu cho Chu Văn Khiết giao tài liệu cô đang cầm.
Chu Văn Khiết do dự một lát.
*
Trên thực tế, việc mua lại này đã là một điều chắc chắn. Tập đoàn họ Lục được tài trợ tốt, mức giá cao 5,70$ Úc trên mỗi cổ phiếu không phải là điều mà các công ty đối thủ có thể dễ dàng vượt qua.
Tuy nhiên, cách đây vài ngày, bất ngờ xuất hiện thông tin một công ty đối thủ đang chuẩn bị thực hiện một nỗ lực, huy động số vốn lớn thông qua nhiều con đường khác nhau. Chu Văn Khiết nhận được nguồn tin tức này khi đang xem bản tin về đám cưới sắp tới của Lục Diễn Nam, điều này càng làm tăng thêm khó khăn trong việc thu mua lại.
Chu Văn Khiết biết, Lục Diễn Nam vẫn luôn là một vị tướng kiêu ngạo bất bại trong thường trường, anh sẽ không bao giờ cho phép xuất hiện bất cứ thất bại nào.
Vì thế cô tin chắc chắn anh sẽ đến.
Nhưng cô cũng thừa biết Lục Diễn Nam sắc sảo đến mức nào, chút thủ đoạn nhỏ nhặt như vậy không thể lừa được anh.
Quả nhiên, sau khi Lục Diễn Nam đọc xong báo cáo, anh ý vị thâm trường nhìn cô. Cô vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để ứng đối với anh, sẵn sàng nói rằng gần đây cô cảm thấy không khỏe, không tự tin nắm chắc, anh cũng sẽ không làm gì cô.
Nhưng không ngờ, anh nhanh chóng trở lại bình thường. "Năm ngày."
Chu Văn Khiết ý thức được, thở phào nhẹ nhõm đáp: "Được."
****
Khi Triệu Húc gõ cửa, Lục Diễn Nam đã hút thuốc xong, ngón tay thon dài dập tắt tàn thuốc trong chiếc gạt tàn pha lê. Mấy ngày nay anh ít hút thuốc hơn vì Tô Mạn vô thức ho vài tiếng khi anh hút thuốc ở đầu giường. Đã đến lúc anh phải bỏ thuốc rồi.
Chu Văn Khiết đứng dậy mở cửa, Triệu Húc cùng hai trợ lý khác mang hành lý cùng các báo cáo công việc từ công ty con đến.
"Tôi sẽ làm nó." Chu Văn Khiết nhận lấy vali của Lục Diễn Nam từ tay Triệu Húc, dùng mật khẩu quen thuộc mở ra, tìm thấy bánh quy mà Ôn Viễn đã mua.
Hồi còn đi học, họ dùng chung tài khoản email để trao đổi tài liệu. Lục Diễn Nam đã đăng ký email đó nên cô biết thói quen sử dụng mật khẩu của anh. "Cám ơn anh Nam." Chu Văn Khiết lần nữa cảm ơn.
Lục Diễn nam khẽ gật đầu, vẫn chẳng biểu hiện cảm xúc như cũ.
Thực ra, không có lý do gì để cô phải thất vọng cả, Chu Văn Khiết nghĩ.
Từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn như vậy, lạnh lùng và thờ ơ. Thậm chí, ngay cả trong những buổi tụ tập bạn bè đầy hỗn loạn, náo nhiệt, anh đều có thể duy trì nhịp sống riêng giữa sự hỗn loạn của thế giới. Bên dưới vẻ ngoài đẹp trai, anh ta trông giống như một nhà sư đã nhìn thấu sự đời sau khi trải qua vô số trận chiến, nắm trong tay thiên quân vạn mã.
Cô bị thu hút bởi phong thái không dính bụi trần của anh nhưng lại bị tổn thương bởi chính sự thờ ơ vô hình ấy.
Năm đó, cô đã nốc hết một chai rượu cực mạnh, gõ cửa nhà anh và lấy hết can đảm thổ lộ hết tâm tư bao năm che giấu, "Anh Nam, em thích anh."
Lục Diễn Nam khi đó đã trả lời thế nào? "Văn Khiết, thật xin lỗi."
Lẽ ra cô phải biết, lẽ ra phải sớm biết. Anh ấy thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra chút tâm tư nhỏ bé sau tất cả những ám thị của cô? Không đáp lại nghĩa là không chấp nhận, nhưng cô vẫn không thể buông tay.
****
Vì vậy, cô lao thẳng xuống vực sâu, uống rượu say sưa, hành động liều lĩnh và thậm chí còn tự làm hại bản thân. Hôm đó, cô nuốt cả lọ thuốc ngủ rồi gọi điện cho anh. Làm sao anh có thể không tới cứu cô?
Khi cô tỉnh dậy, anh đang đứng cạnh giường bệnh của cô. “Văn Khiết, tình bạn của chúng ta đã kéo dài nhiều năm như vậy, đừng tự hủy hoại tất cả.”
Cô biết, anh nhìn thì có vẻ hiền lành, ôn nhã nhưng sâu thẳm lại là một con người cô độc. Cô cảm thấy mình như một chú hề trong một vở hài kịch dưới ánh sáng trong trẻo của anh. Vì thế, cô yêu cầu được chuyển đi và anh sẵn sàng đồng ý.
"Đừng làm điều ngốc nghếch nữa, hãy sống thật tốt." Đó là điều cuối cùng anh nói với cô mà không liên quan gì đến công việc.
Sau đó, cô sống một mình ở đất nước xa lạ này, tìm thấy niềm an ủi trong những tin tức và cuộc phỏng vấn của anh, chịu đựng ngày đêm dài. Thời gian dài như vậy, từng biểu cảm của anh vẫn in sâu vào trái tim cô.
Cô cảm thấy anh sẽ không ở một mình mãi mãi. Cô sẽ đợi, đợi đến khi anh kết hôn, cô- người hiểu rõ anh, sẽ là lựa chọn đầu tiên của anh.
Cho đến ngày hôm đó, khi cả hai bộ phận tài chính và giải trí đều đăng tin về cuộc hôn nhân sắp tới của anh, cô cảm thấy như mình đã rơi vào vực sâu băng giá giữa mùa đông lạnh buốt.
Rõ ràng anh đã độc thân nhiều năm như vậy, sao có thể đột nhiên có bạn đời? Cô gọi điện cho Ôn Viễn để hỏi thăm, nhưng cô ấy lắp bắp nói rằng đó là liên minh làm ăn vì đất đai trong tay nhà họ Tô.
Nhưng cô biết, không ai có thể ép Lục Diễn Nam làm gì nếu anh ấy không muốn. Đừng nói đến một mảnh đất, ngay cả toàn bộ Đông thành này cũng chẳng thể lay chuyển được anh.
Tia hy vọng cuối cùng trong lòng cô đã hoàn toàn bị dập tắt. Đêm đó, cô có một giấc mơ. Trong giấc mơ đó, cô kết hôn với anh, sống hạnh phúc trong một lâu đài nơi cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy.