Ngày hôm sau, khi Tô Mạn tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, trên điện thoại hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ.
“Sao bây giờ em mới dậy? Bố muốn em về nhà ăn tối đó.” Tô Minh Hạ hôm nay không bận công việc ở công ty vốn định gọi điện cho Tô Mạn về nhà vào khoảng chín giờ, nhưng mãi đến mười một giờ cô mới liên lạc được với Tô Mạn.
Tô Mạn gật đầu xác nhận, nhanh chóng tắm rửa cũng không trang điểm mà trở về nhà.
'Wow, tổng giám đốc Lục thật lợi hại!' Tô Minh Hạ nhìn vết bầm trên bả vai Tô Mạn, mỉm cười trêu ghẹo.
“. . . .Mong chị gái của em đây cũng sẽ gặp được ai đó lợi hại như vậy.” Tô Minh Hạ, cẩu độc thân vạn năm thở dài.
. . . . . .
Đêm qua, Lục Diễn Nam dường như đã quyết tâm hoàn thành chỉ tiêu làm tình trong một tuần, hai người bọn họ lăn lộn từ giường đến sàn nhà, từ nằm đến đứng, từ hôn đến cắn, mặc cho Tô Mạn có cầu xin thế nào cũng vô ích.
Lục Diễn Nam bên trong sự dịu dàng nhưng mang theo sự ngang ngược khó che giấu. Dù anh không khiến cô bị thương nhưng không ngăn được sự mạnh mẽ đè cô trên tường nhà tắm, cúi đầu hôn lên chiếc cổ thon dài trắng nõn của cô. Tô Mạn bị cảm giác nóng bỏng chặt chẽ bao phủ, cô không tự chủ nhếch mông thấm ướt dâm dịch.
Nhận thấy sự thả lỏng của cô, Lục Diễn Nam thừa cơ tiến vào.
Mới đầu, anh ôn nhu cực điểm nghiền ép bên trong, khi thấy Tô Mạn không nhịn được mà nhỏ giọng rên rỉ anh bắt đầu liên tiếp, không ngừng đâm rút. Cô bị khoái cảm càn quét, tâm trí mơ màng, cơ thể nhạy cảm run rẩy không lâu sau trực tiếp cao trào.
Cao trào qua đi, chân Tô Mạn mềm nhũn đến mức đứng không vững.
Chưa kịp thoát ra từ sau cơn tình triều, Lục Diễn Nam cùng cô tiếp tục quấn lấy nhau trên giường. Hai tay cô bị ép lên đỉnh đầu, môi lưỡi anh ấm nóng nhưng mang theo hương vị bạc hà mát lạnh tiến vào khoang miệng cô, mạnh mẽ xâm lấn. Anh thăm dò khoang miệng ngọt ngào của cô, tiến dần xuống xương quai xanh tinh tế, hôn lên bầu ngực mềm, thậm chí kéo dài xuống bụng dưới.
Tô Mạn ngưa ngứa khó chịu, không nhịn nổi rên rỉ, văn vẹo cơ thể mềm mại khiến Lục Diễn Nam đỏ mắt hung hăng cắm sâu vào bên trong cô.
“A…”Tô Mạn cảm thấy toàn thân đều là khoái cảm càn quét. Thân thể cô nhạy cảm, non nớt như chưa từng trải qua cuộc hoan ái nào, mềm mại hệt như một chồi non ngày xuân mang theo mùi thơm ngát. Lục Diễn Nam căn bản không thể ngừng được, anh nâng chân cô lên một lần nữa vội vàng chiếm hữu.
“A…Có chút…Sâu quá.” Tô Mạn bị làm đến mức ngực mềm bay loạn tạo ra tàn ảnh, tâm trí bị thổi bay khiến cô còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Lục Diễn Nam cố gắng kiềm chế không làm cô bị thương, cô vừa nhạy cảm lại vừa nhiều nước như vậy, anh nhẹ nhàng hỏi, “Thoải mái không em?”
Tô Mạn lắc đầu nhưng rồi lại gật gật đầu, chính cô cũng không biết cảm giác này rốt cuộc là gì, giống như cả cơ thể mềm nhũn lâng lâng trên tầng mây, nhưng lại sợ hãi cảm giác ngã xuống.
Đôi mắt đen láy của Lục Diễn Nam ẩn chứa ý cười, một tay anh giữ lấy eo nhỏ của cô, tay còn lại nhào nặn bầu ngực phấn hồng. Anh thẳng eo đâm vào hẻm nhỏ rồi lại trìu mến hôn nhẹ lên vành tai cô. Tô Mạn hoàn toàn bị đâm đến hỗn loạn, quên cả việc rên rỉ.
Âm thanh của cô trong trẻo, mềm mại, ngọt ngào nhưng lại mang theo chút quyến rũ, hai lần trước bởi vì phóng không ra khiến cô chỉ biết than nhẹ, lần này dường như không còn màng chắn che chở, Tô Mạn hoàn toàn chìm vào sự dụ dỗ của anh.
Anh dựa sát vào cô, mạnh mẽ càng làm càng tiến vào sâu. Phòng ngủ tràn ngập âm thanh tiếng nước từ nơi giao hợp dâm đãng vang lên, cùng tiếng gầm nhẹ trầm thấp của người đàn ông.
Không biết đã bị xuyên xỏ bao lâu, Tô Mạn cảm thấy bụng nhỏ cũng bắt đầu sưng lên. Lục Diễn Nam lại cúi đầu hôn hôn cắn cắn, còn ghé sát bên tai cô quyến rũ nói nhỏ.
Rốt cục cô không chịu nổi, đặt lên bờ vai của anh chủ động hôn sâu, anh thừa cơ ngậm lấy vị thơm ngọt trong khoang miệng, dưới thân lại một trận đâm sâu đến tận cùng khiến cô nức nở nghẹn ngào đến mức nước mắt rơi đầy mặt…
****
Trên bàn ăn, Tô Tử Sơn hỏi thăm cô mấy ngày nay thế nào. Tô Mạn chậm rãi kể lại, ngày thứ hai sau khi kết hôn, Lục Diễn Nam về nhà rất muộn, nhưng hôm qua anh ấy về khá sớm, thậm chí họ còn dùng bữa cùng nhau.
"Hôm đó con tình cờ gặp anh ấy, ở nhà hàng. Có một ngôi sao nổi tiếng đang cố gắng ve vãn anh ấy, nhưng con đã cảnh cáo và đuổi cô ta đi," Tô Minh Hạ nhận xét đồng thời gắp them một miếng cá dấm chua.
Đầu tiên Tô Mạn kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại. "Với địa vị và nɠɵạı hình của anh ấy, việc mọi người có thiện cảm với anh ấy cũng không phải là chuyện lạ..."
"Phu nhân Lục thật là rộng lượng.” Tô Minh Hạ liếc nhìn Tô Tử Sơn, người đang trừng mắt nhìn cô một cách nghiêm nghị. "Đừng trêu chọc em gái của con nữa. Những điều này là không thể tránh khỏi trong thế giới kinh doanh, miễn là cậu ta không vượt quá giới hạn là được.”
Bữa ăn rất ngon nhưng Tô Mạn lại cảm thấy như bị mắc xương cá trong cổ họng, không thể lên cũng không thể xuống.
Thực ra, cô hoàn toàn hiểu được trong một cuộc hôn nhân thương mại, việc không xé mặt nạ của nhau là một điều tốt. Nhưng mấy ngày nay, Lục Diễn Nam đối với cô rất tốt, đến mức Tô Mạn có ảo tưởng rằng anh thực sự thích và quan tâm đến cô. Bản chất của cuộc hôn nhân này rốt cuộc là gì? Tô Mạn ngày càng không tìm được giới hạn của nó.
"Đã nghĩ tới muốn làm gì chưa?" Tô Minh Hạ hỏi, thấy Tô Mạn ngồi trên ghế sa lon trầm tư đồng thời đưa cho cô mấy quả hồ trăn đã gọt vỏ.
Trước khi kết hôn, Tô Minh Hạ đã đề nghị Tô Mạn suy nghĩ kỹ xem cô muốn làm gì, phụ nữ nên có sự nghiệp riêng của mình cô đã học ngành thiết kế truyền thông hình ảnh ở Anh, tốt nghiệp Đại học Nghệ thuật London.
Vốn dĩ, với thành tích của Tô Mạn được nhận vào một công ty tương đối lớn không có vấn đề gì. Nhưng hiện tại cô và Lục Diễn Nam đã kết hôn, việc đi làm từ 9 giờ sang đến 5 giờ chiều là không thể được nữa.
“Em đang cân nhắc đến việc mở một trung tâm quản lý chăm sóc da quy mô khá lớn.” Mấy ngày nay, Tô Mạn đã cẩn thận cân nhắc đến vấn đề này. Xét cho cùng, với khả năng chuyên môn của cô được tận dụng tối đa trong công việc là không lớn. Để trở thành một nhà thiết kế truyền thông hình ảnh sẽ yêu cầu phải bắt đầu từ những điều cơ bản.
Trong những năm gần đây, việc chăm sóc da ngày càng được coi trọng ở Trung Quốc. Một thương hiệu chăm sóc da của Nhật Bản mà cô thường xuyên sử dụng gần đây đã mở ra các cơ hội hợp tác và cô muốn có cơ hội đi khảo sát thử.
"Em đã thảo luận điều này với Lục Diễn Nam chưa?" Tô Minh Hạ đồng ý với quan điểm của cô, một nghề nghiệp có thể phát triển thành một sở thích, nhưng sẽ phải cân nhắc đến nhiều khía cạnh khác nhau trước khi nói đến nghề nghiệp.
Tô Mạn lắc đầu. "Em chưa có cơ hội nói chuyện với anh ấy. Em sẽ thảo luận vấn đề này với anh ấy trong mấy ngày tới."
"Ừ, khả năng phán đoán của Diễn Nam trong các khoản đầu tư và mối quan hệ của anh ấy là hàng đầu. Điều quan trọng là em phải bàn bạc với anh ấy về nhiều vấn đề," Tô Minh Hạ nêu lên ý kiến trong khi đang nằm dài trên ghế tựa, trên tay cầm một ấm trà nung nhỏ.
Tô Mạn: “Diễn Nam, Diễn Nam...Gọi tên giống như rất thân quen.”
Tô Tử Sơn nghe được nàng nhẹ giọng lẩm bẩm, cười hắc hắc, mở mắt ra. "Con gái, hãy chờ xem. Sẽ có một ngày tất cả đều rất quen thuộc."
Tô Minh Hạ cũng ở bên cạnh cười thần bí, để lại Tô Mạn một mình, cảm thấy ngơ ngác.
[…]