Khi Tô Mạn trở về Phong Loan, Lục Diễn Nam cũng vừa tới địa điểm tổ chức bữa tiệc tối. Khi anh bước vào, mọi người trong bàn nhìn thấy anh đều đứng dậy chào hỏi. Lục Diễn Nam gật đầu xác nhận và ngồi vào chỗ đã đặt trước.
"Cảm ơn tổng giám đốc Lục vì đã đến, rất hân hạnh được đón tiếp." Người đang nói với anh chính là Quân Hoài Minh - hiện đang kinh doanh một công ty cây cảnh xanh tương đối lớn.
Gia đình họ Lục đang chuẩn bị đầu tư hàng tỷ đồng để xây dựng một khu nghỉ dưỡng quốc tế có diện tích ước tính khoảng 7300 mẫu. Dự án bao gồm ba hạng mục chính: Thung lũng bước chậm, Thung lũng hồ nhỏ và Thung lũng thám hiểm. Nó sẽ được phát triển thành một khu phức hợp du lịch và văn hóa đẳng cấp thế giới tích hợp các khu vui chơi giải trí, cụm khách sạn và cụm thương mại.
Bên trong sẽ bao gồm công viên rừng rậm, thế giới đáy biển, nhà hát cổ tích, công viên giải trí hành tinh động vật, chương trình biểu diễn nước vào ban đêm, công viên phiêu lưu trên nước, công viên điện ảnh và truyền hình, công viên giải trí, thị trấn phiêu lưu và ba phong cách khác nhau của khách sạn năm sao, cung cấp trải nghiệm khám phá đa dạng.
Tất cả các kế hoạch sẽ được hoàn thiện và tiến hành theo ba giai đoạn trong vòng 5 năm, với dự án “Thung lũng chậm rãi” giai đoạn đầu tiên dự kiến sẽ mở cửa hướng đến đón khách du lịch toàn cầu vào năm tới.
Với một công viên rộng lớn như vậy, diện tích cây xanh tương đối lớn. Quân Hoài Minh có ý định muốn giành lấy bằng được miếng bánh lớn này nên đã tìm mọi cách, dùng nhiều mối quan hệ khác nhau để mời Lục Diễn Nam đến tham dự bữa tiệc.
Lục Diễn Nam tới đây vì tôn trọng người trung gian, cho nên trên bàn ăn anh không hề hứa hẹn điều gì. Thời gian trôi qua về đêm muộn, Quân Hoài Minh càng ngày càng lo lắng. Bỏ qua lời khuyên của người trung gian rằng phụ nữ sẽ chẳng ích gì, anh ta vẫn đưa một vài ngôi sao nổi tiếng trang điểm đậm đến.
Lục Diễn Nam tuy rằng từ trước tới nay chưa bao giờ thích loại tình huống này, nhưng nếu là trước đây anh sẽ chỉ thờ ơ, im lặng ngồi không nói lời nào. Hôm nay không hiểu sao anh không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc tỏa ra từ người phụ nữ ngồi cạnh, nên anh xin phép ra hành lang hút thuốc.
****
Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ dần giảm, lớp sương mỏng hình thành trên cửa sổ hành lang. Lục Diễn Nam một tay khoanh trước ngực, tay kia cầm điếu thuốc nổi bật lên những ngón tay thon dài. Làn khói trắng xám thoát ra từ giữa môi anh khi anh thở ra, khắc họa sườn mặt góc cạnh, điển trai của anh.
"Bây giờ Tô Mạn đang làm gì?"
Khi điếu thuốc sắp tàn, ý nghĩ này chợt thoáng qua trong đầu Lục Diễn Nam.
Hương hoa diên vĩ trên người cô thật thanh nhã, ngay cả khi cô đến gần cũng không nồng nặc khiến người ta khó chịu.
Lục Diễn Nam lấy điện thoại ra, định nhắn tin nói lát nữa sẽ về nhà, nhưng điện thoại còn chưa mở khóa thì một ngôi sao nổi tiếng được sắp đặt cạnh anh lúc trước, cũng theo ra ngoài.
"Tổng giám đốc Lục, anh đứng đây một mình có lạnh không?"
Ngôi sao nổi tiếng này mặc một chiếc váy ngắn bó sát chỉ che đến mông, vô tình hay cố ý dựa vào người anh. Lục Diễn Nam lại khó chịu vì mùi nước hoa nồng nặc, đang định bảo cô rời đi thì nghe thấy tiếng giày cao gót đến gần.
"Ồ, đây không phải là ŧıểυ mỹ nhân ngây thơ đang thịnh hành ngày hôm qua sao? Có chuyện gì thế, có người lấy mất xương sống của cô à? Đứng yên không được sao? Không đứng thẳng được thì lấy nạng đi. Dùng lực dựa vào người ta là sao? Cô không thấy người nào đó đang ghê tởm cô lắm à?”
Người đang nói chính là chị gái của Tô Mạn, Tô Minh Hạ. Cô ấy tình cờ cũng có một buổi tiệc tối tụ tập ở đây. Khi cô chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy Lục Diễn Nam đang đứng ở hành lang hút thuốc, bên cạnh là một người phụ nữ bám lấy anh. Cô vốn đã quen với cách làm ăn của giới kinh doanh, lập tức hiểu ra tình hình. Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Lục Diễn Nam, cô không nhịn được mà trực tiếp ra mặt nói chuyện với người phụ nữ.
Thật là một cậu chuyện cười, mặc dù ngôi sao nổi tiếng này cũng được coi là lớn lên có nɠɵạı hình xinh đẹp, nhưng so với người em gái được khen ngợi xinh đẹp từ nhỏ của cô, người phụ nữ này thậm chí còn chẳng có cửa để so sánh. Vòng eo của Tô Mạn có lẽ chỉ nhỏ bằng một nửa cô, làn da cũng trắng hơn rất nhiều. Người phụ nữ này lấy đâu ra sự tự tin đó?
Sau khi nghe lời nhận xét của Tô Minh Hạ, khuôn mặt của người nổi tiếng chuyển sang lúc đỏ lúc trắng. Nhưng trong lòng cô hiểu rõ tình hình, biết mình không thể tiếp tục dây dưa quấy rầy anh. Cô dậm mạnh đế giày cao gót rồi bực bội bỏ đi.
Lục Diễn Nam dập tắt điếu thuốc rồi lạnh nhạt cảm ơn Tô Minh Hạ.
"Không cần cảm ơn, tôi chỉ đang giúp em gái thôi. Tuy rằng hiện tại giữa gia đình nhà họ Tô và họ Lục có phân biệt khoảng cách, nhưng Tô Mạn đối với nhà họ Tô chúng tôi vẫn là bảo bối, được mọi người yêu thương mà lớn lên. Cho nên nếu tổng giám đốc Lục đây không ngại, xin hãy đối xử tốt với con bé." Tô Minh Hạ nói. Mặc dù cô biết tình huống trước đó không phải do Lục Diễn Namchủ động chấp thuận, nhưng cô vẫn thực sự lo lắng Tô Mạn sẽ bị tổn thương.
Con bé đó lúc nào cũng vô tư, không lo nghĩ. Nếu Lục Diễn Nam làm gì đó, con bé cũng sẽ không nhận ra.
"Cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu tôi cưới cô ấy, thì cũng sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy." Giọng Lục Diên Nam kiên quyết, không giống như là nói để lấy lệ.
Lúc này, Tô Minh Hạ mới cảm thấy thả lỏng. Cô nói thêm: "Từ nhỏ, Mạn Mạn tính khí đã luôn nóng nảy, đôi khi sẽ tùy hứng, bướng bỉnh. Nếu con bé làm tổng giám đốc Lục không vui, mong anh hãy khoan dung với con bé, nó cũng chỉ là một cô gái trẻ thôi."
Lục Diễn Nam gật đầu. "Cô yên tâm."
Tuy nhiên, trải qua vài lần gặp gỡ trước và sau khi kết hôn, Lục Diễn Nam cũng không cảm thấy tình tình Tô Mạn không tốt. Ở trước mặt anh, cô luôn dịu dàng, ngoan ngoãn, ngay cả khi nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, lời nói từ tốn.
Vậy thì nguyên nhân là vì hai người bọn họ chưa quen nhau chưa đủ lâu?
Nghĩ đến đây, Lục Diễn Nam hơi nheo mắt lại, anh tự hỏi Tô Mạn sẽ có biểu cảm sinh động như thế nào khi cô trở nên bướng bỉnh.
"Ừm, còn một điều nữa, ngày kia tôi sẽ đi công tác, nếu cô không bận thì hãy thường xuyên liên lạc với Tô Mạn."
Tô Minh Hạ đồng ý, lại trao đổi thêm vài câu xã giao với anh trước khi tạm biệt.
Trên đường về nhà vẫn như thường lệ. Ánh trăng soi sáng ngoài cửa sổ ô tô giữa những tòa nhà cao chót vót. Tô Minh Hạ tựa đầu vào cửa sổ, đầu óc hơi hỗn loạn.
Là một nhân vật quyền lực, Tô Minh Hạ biết rằng Lục Diễn Nam không ôn tồn lễ độ, vô hại như vẻ bề ngoài. Năm đó, Lục Quốc Cường bị phản bội vì quá tin tưởng người khác, gia đình họ Lục đã trải qua một thời gian ngắn sóng gió. Lục Diễn Nam lên nắm quyền lúc gia đình lâm nguy và nhanh chóng dọn sạch cuộc khủng hoảng bằng phương pháp cực kỳ tàn bạo.
Cho tới bây giờ, phương pháp đó vẫn như một đề tài câu chuyện được người ta bàn tán khi rảnh rỗi - thiếu gia nhà họ Lục là một người tàn nhẫn và lạnh lùng.
Nhưng lời hứa vừa rồi của Lục Diễn Nam đã phần nào xoa dịu nỗi lo lắng của Tô Minh Hạ. Dù máu lạnh nhưng ít nhất anh là người đã nói thì sẽ luôn giữ lời. Cho nên, anh ta nên để chuyện của Tô Mạn vào lòng mới phải.
Tuy nhiên, tại sao Lục Diễn Nam lại cưới Tô Mạn? Mảnh đất trong tay nhà họ Tô có thực sự quan trọng đến thế không?
Cô không thể hiểu, cũng không thể suy nghĩ rõ ràng.
Cô chỉ hy vọng quyết định của bố cô không sai.