Ngày hôm sau khi Tô Mạn tỉnh lại, Lục Diễn Nam đã đến công ty. Cô thậm chí còn không biết anh về lúc mấy giờ; cô chỉ mơ hồ nhớ được hơi ấm còn đọng lại trên trán và khóe miệng, không phân biệt được là thực hay mơ.
Trên bàn cạnh giường ngủ có một cốc nước ấm và một tờ giấy nhắn. Tờ giấy có ghi thời gian và địa điểm ăn tối.
Nét chữ viết bằng mực đen rất cứng cáp mạnh mẽ, giống như chủ nhân của nó, nhìn thì có vẻ tao nhã, dễ gần, nhưng trên thực tế, lòng dạ sâu không thấy đáy.
“Haha” Tô Mạn không nhịn được cười khúc khích. Người đàn ông này cũng thật thú vị. Thay vì sử dụng các công cụ hiện đại như WeChat hay trực tiếp soạn tin nhắn văn bản, anh ấy lại viết một tờ ghi chú như thế này. Nhưng khi ngẫm nghĩ cẩn thận, điều này cũng khá tốt. Trong thời đại mà mọi thứ đều xoay quanh tốc độ và sự tiện lợi, một tờ giấy ghi chú mang theo chữ viết tay ấm áp dường như càng mang lại sự chắc chắn và an tâm hơn.
Ôn Viễn nghe nói Lục Diễn Nam sẽ đi Úc vào ngày mai. Giờ ăn trưa, cô đến tòa nhà Tập đoàn họ Lục. Trong số bạn bè của họ, anh là người có tinh cách tự do nhất. Anh thản nhiên nằm dài trên ghế sofa trong phòng làm việc của tổng giám đốc: “Anh, anh định đi mấy ngày?”
"Khoảng một tuần." Lục Diễn Nam thậm chí còn không ngẩng đầu lên. Anh muốn hoàn thành công việc thật nhanh vì buổi chiều còn có hẹn cùng Tô Mạn đi ăn tối.
"Văn Khiết muốn em mang một ít đồ cũ tới cho anh, em đưa cho Triệu Húc rồi." Ôn Viễn nhìn Lục Diễn Nam.
Buổi sáng, Chu Văn Khiết có gọi điện thoại cho anh, nói ngày mai Lục Diễn Nam sẽ tới Úc. Cô nhắc đến một loại bánh quy mà họ rất thích trong chuyến về nhà vừa qua của anh, cũng nhờ Ôn Viễn mua một ít để đưa cho Lục Diễn Nam mang theo sang bên đó.
Lục Diễn Nam gật đầu xác nhận, không tỏ ra cảm xúc gì.
Ôn Viễn sờ sờ mũi, như lấy hết can đảm: "Ừm... Anh, anh và Văn Khiết..."
Lục Diễn Nam cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhưng giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm, "Chuyện này không còn gì thì đừng nhắc đến nữa. Anh đang bận, tối nay phải cùng chị dâu của em đi ăn tối."
Ôn Viễn vừa nghe đến hai từ “chị dâu” thì có chút nghẹn lời không nói thêm gì nữa…
****
Thực ra, Ôn Viễn chính là muốn hỏi sau khi kết hôn, anh gặp Chu Văn Khiết có thấy khó xử không.
Lục Diễn Nam, Ôn Viễn, Tạ Minh Tuấn, Quý Phong và Chu Văn Khiết, cả năm người đã lớn lên cùng nhau. Chu Văn Khiết là người lúc nào cũng theo sau Lục Diễn Nam từ khi họ còn nhỏ. Sau khi tốt nghiệp, cô trực tiếp vượt qua vòng tuyển chọn chính thức để gia nhập công ty của Lục Diễn Nam với tư cách là trợ lý của anh. Tuy nhiên, Lục Diễn Nam lúc nào cũng luôn không mặn không nhạt mà giữ khoảng cách với cô, khi được hỏi anh nói rằng chỉ coi cô là em gái và không hề có tình cảm gì đặc biệt.
Sau đó, Chu Văn Khiết lấy hết can đảm trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình với anh. Quả nhiên, Lục Diễn Nam đã từ chối, Chu Văn Khiết quá đau lòng nên yêu cầu được chuyển đến chi nhánh của công ty tại Úc để làm việc. Lục Diễn Nam cân nhắc đến tình bạn nhiều năm của bọn họ và năng lực của bản thân cô, đã đồng ý đồng thời trực tiếp giao cho cô vị trí giám đốc chi nhánh.
Một người yêu nhưng chẳng thể với lấy, một người say sưa trong hạnh phúc mới cưới. Không biết khi gặp lại họ sẽ đối mặt với nhau như thế nào.
Ôn Viễn ngồi trong xe, nghe điện thoại. “Em đã đưa đồ cho anh Nam rồi.”
Ở đầu dây bên kia, hơi thở của Chu Văn Khiết có vẻ hơi gấp gáp: "Anh ấy có nói gì nữa không?"
Ôn Viễn: "Không, từ bỏ đi, Văn Khiết à. Theo em cảm thấy, anh Nam hình như không phải vì mảnh đất mà chấp nhận lấy người phụ nữ đó đâu. Xem ra, anh ấy là thật lòng có tình cảm với cô ấy đó."
Chu Văn Khiết im lặng thật lâu, rồi nhẹ nhàng đáp lại: "Chị hiểu rồi."
Thực ra, dù là bạn bè nhiều năm như vậy nhưng có đôi khi bọn họ cũng đều không thể hiểu được suy nghĩ của Lục Diễn Nam. Ôn Viễn không tin Lục Diễn Nam cưới Tô Mạn chỉ vì mảnh đất trong tay nhà họ Tô.
Mảnh đất đó không phải là vị trí quan trọng đối với dự án khu nghỉ dưỡng. Cô nhớ Lục Diễn Nam đã đề cập rằng có đến bốn hoặc năm kế hoạch để quy hoạch phát triển vùng đất đó. Cho dù Tô Tử Sơn không chịu bán thì họ cũng có thể tìm được mảnh đất khác.
Hơn nữa, Lục Diễn Nam là người ghét bị ép buộc vào bất cứ điều gì. Làm sao anh ấy có thể cưới một người chỉ vì một mảnh đất cơ chứ? Nếu không, cho dù Tô Tử Sơn có đòi giá cao ngất trời, chẳng phải anh vẫn có thể mua được hay sao?
Ôn Viễn lắc đầu, cô thật sự không hiểu.
****
Ngày hôm đó, không chỉ Ôn Viễn không hiểu, mà Tô Mạn cũng không rõ tại sao cô lại từ chuẩn bị đi ăn tối cùng anh, sau đó lại trở thành bữa tối của anh.
Khi Lục Diễn Nam trở về Phong Loan là hơn bốn giờ một chút, khi đó Tô Mạn đang thay quần áo. Cô chọn một chiếc áo có họa tiết dệt kim mềm mại kết hợp với màu trắng kem. Vừa mới mặc áo vào, còn chưa cài cúc, Lục Diễn Nam đã trở về.
Vì vậy, thứ mà Lục Diễn Nam thấy khi vừa bước vào là cảnh tượng này - người vợ nhỏ nhắn của anh chỉ mặc một chiếc quần đùi ren trắng ở nửa dưới, để lộ đôi chân nhỏ nhắn, thẳng tắp. Tình hình ở nửa thân trên của cô thậm chí còn nguy hiểm hơn; chiếc áo len dệt kim rộng rãi hầu như không che được phần eo nhỏ và chiếc áo ngực ren căn bản chẳng thể che đậy được gì.
Tô Mạn: "...Anh đã về rồi sao?" Có vẻ hơi lúng túng khi chào hỏi anh ấy dưới tình huống xấu hổ này. Tô Mạn cố gắng đi vòng qua Lục Diễn Nam để với lấy chiếc váy cô để trên giường, còn nói thêm rằng cô sẽ sớm chuẩn bị xong.
Nào có biết, trước khi cô kịp nói hết câu hay tránh né anh, trong chớp mắt cả người cô trực tiếp được bế lên sau đó là vững vàng được đặt trên giường lớn.
Đây là lần thứ hai bọn họ làm tình, không giống lần đầu tiên là sự ôn nhu dịu dàng như nước, kéo dài triền miên. Lần này, Lục Diễn Nam có vẻ vội vàng hơn, tuy là vậy, anh vẫn chú ý quan tâm đến cảm nhận của Tô Mạn, muốn cô chậm rãi tiếp nhận.
Anh khẽ cúi đầu, miệng kề sát lên bầu ngực trắng tuyết của cô mang theo sự nhẹ nhàng khó cưỡng khẽ mà cắn nhẹ. Tô Mạn bắt đầu mơ màng chìm đắm, môi đỏ hé mở, hô hấp trở nên dồn dập.
“A~” Ngực non mềm chẳng thể làm anh vừa lòng, Lục Diễn Nam ôn nhu vươn bàn tay nóng bỏng xuống thân dưới, tiến vào nơi bụi rậm bí ẩn thẳng thắn trêu ghẹo. Tại nơi nhạy cảm giấu kín bị anh kích thích khiến dâm dịch chảy ra càng thêm ướt đẫm. Tô Mạn cảm thấy cơ thể ngày càng nóng, đầu óc mơ màng chẳng thể nghĩ thêm điều gì, rõ ràng muốn hỏi sao còn chưa đi ăn cơm, thế nhưng mở miệng lại chỉ phát ra âm thanh rên rỉ mềm nhũn.
Lục Diễn Nam bị bộ dạng của nàng mèo nhỏ thuần khiết chìm trong hương vị tình dục kéo tâm trí đi mất. Khiến bản thân anh càng thêm căng cứng. Không muốn nói tới, thực ra, tối hôm qua, anh đã thật sự muốn làm cô. Nhưng khi Lục Diễn Nam trở về, Tô Mạn khi đó đã chìm vào giấc ngủ say, cũng không biết sau lần đầu tiên cơ thể cô có khó chịu không, cho nên mới cố kìm nén mà không làm gì.
Nhưng mà, vừa rồi hình ảnh kia thật sự là đánh sâu vào tâm trí anh rồi. Anh gần như là trong nháy mắt, cơ thể sinh ra phản ứng, cái gì cũng cứng rắn thức dậy, trong đầu chỉ còn một âm thanh---ăn cô ấy.
Nơi ngón tay trêu ghẹo ngày càng trơn trượt, vách tường mềm mại bên trong hạt châu nhỏ cũng bắt đầu khẽ run. Hai tay Lục Diễn Nam nắm lấy eo nhỏ của cô, chậm rãi xâm nhập. Tô Mạn căng người, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể đều đang nóng bừng lên.
“Còn đau không em?” Lục Diễn Nam một bên chậm rãi một lần nông một lần cạn tiến vào, một bên cúi đầu trầm thấp hỏi. Tô Mạn bị dươиɠ ѵậŧ thật lớn của anh đẩy vào. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón cảm giác đau đớn, nhưng ngược lại không có xuất hiện, thậm chí, cơ thể cô còn tê dại từng đợt từng đợt khoái cảm đánh tới.
Anh mang theo sự dịu dàng cùng kiềm chế xâm nhập, Tô Mạn thoải mái kêu lên: “Không…Không đau…A…” Âm thanh vừa thoát ra khỏi miệng, người đàn ông ngay lập tức đâm sâu toàn bộ vào bên trong cô, sau đó là tiếng rên rỉ thỏa mãn.
Lúc này, gương mặt cô ửng hồng như trái táo đỏ mọng nước, môi anh đào mê người lại ướt át mấp máy hé mở. Bầu ngực mềm được nội y viền ren bao bọc theo chuyển động mãnh liệt của anh mà rung động lên xuống. Lục Diễn Nam thở dốc, buông tay khỏi eo nhỏ trực tiếp đem áo ngực cô đẩy lên cao, đầu ngực nhạy cảm không được nội y bao quanh bắt đầu trở nên cứng rắn mà dựng thẳng.
“A…” Lục Diễn Nam cảm thấy bản thân muốn bị vách tường nóng bỏng, ẩm ướt của cô bao bọc, từng tầng từng tầng nếp gấp uốn lượn hút chặt lấy anh như một cái động tiêu hồn, sâu không thấy đáy. Anh cúi đầu nhìn cô, nhìn dấu hôn đỏ ửng như nụ hoa nhỏ nở rộ trước bầu ngực trắng muốt, chóp mũi cùng cổ lấp lánh từng giọt mồ hôi. Chiếc áo len dệt kim màu trắng kem bị mở rộng, làm nổi bật làn da mềm mại, trắng nõn như trân châu phát sáng.
Va chạm ngày càng mãnh liệt, hai chân Tô Mạn bị anh gác trên vai. Đối với một người còn ngây thơ như cô, sao có thể chịu đựng được tư thế dâm đãng thế này, “A…Không được…Tôi sẽ chết mất…”
Cô thật sự cảm thấy sắp chết rồi, khoái cảm so với đêm đầu tiên còn dữ dội hơn, như những làn sóng theo từng đợt ập đến, cô chịu không nổi. Từ đầu đến chân, chỗ nào cũng run rẩy, thật sự khó chịu.
“Đừng sợ, em sẽ không chết đâu.” Lục Diễn Nam cúi người, dịu dàng hôn lên khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt của cô. Anh sao có thể để cô chết được, anh còn muốn cô sống với anh, quãng đời còn lại làm vợ anh.
Chẳng biết đã qua bao lâu, hoàng hôn dần xuất trên bên ngoài khung cửa sổ. Nhưng bên trong chiếc giường lớn lại không thể hỗn độn hơn, Tô Mạn quay lưng về phía anh, dưới bụng được đặt một chiếc gối mềm, mông căng trong bị tay anh bóp thành đủ loại hình dạng, dưới thân va chạm liên tục.
Tô Mạn cảm giác thắt lưng như muốn đứt, nức nở kêu lên, “Tôi…Tôi mệt quá.”
Tiếng nức nở ngọt ngào hòa cùng con gió lạnh ngoài của sổ cùng lúc vang lên, động tình tại chỗ sâu nhất bên trong căn phòng đã hóa thành một đống bữa bãi. Núi non kiều diễm mê hoặc, nước non tĩnh lặng hững hờ. “Ngẩng đầu,” anh cúi người về phía trước trầm thấp nói, trong khi hông không ngừng va chạm, Tô Mạn nghe lời ngẩng đầu. Trong nháy mắt, khi môi mềm tiếp xúc khiến Tô Mạn nảy sinh cảm giác như bị anh nuốt vào bụng, loại cảm giác được tình yêu vuốt ve an ủi bên trong khiến Lục Diễn Nam càng them hưng phấn. Anh va chạm dữ dội, dưới eo lại dùng thêm sức lực, rốt cuộc sau mấy chục cái mãnh liệt ra vào bên trong cơ thể, hai người đồng thời chạm đến đỉnh núi cao nhất.