Gió Nam chậm rãi nổi lên rồi

Chương 20: Thưởng thức

Trước Sau

break

Khi Tô Mạn tỉnh lại, cô đã được tắm rửa thơm tho, còn Lục Diễn Nam đang lau ngọn tóc cho cô.

 

Cô mở mắt ra nhìn thấy kẻ chủ mưu của mọi chuyện đang tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn, khiến cô rất tức giận. Lúc nào cũng như thế này; anh cứ như một cỗ máy chuyển động vĩnh cửu còn cô không thể cưỡng lại sự ȶᏂασ túng của anh ấy.

 

“Anh là cái đồ đáng ghét.” Tô Mạn trừng mắt nhìn anh.

 

"Đáng ghét mà em còn cởi quần áo của anh?" Lục Diễn Nam đặt chiếc khăn mặt sang một bên rồi hôn nhẹ lên vành tai cô, giọng điệu tràn ngập sự cưng chiều. “Nếu em không quá nhiệt tình thì bây giờ chúng ta đã đang đi trên đường rồi.”

 

Tô Mạn: "...Anh!"

 

Tô Mạn nắm chặt nắm tay nhỏ nhắn mà đánh anh, nhưng Lục Diễn Nam đã bắt được nắm tay nhỏ nhắn hồng hồng, nhéo má cô. "Đừng lộn xộn nữa, thay quần áo đi. Triệu Húc sẽ đến ngay.”

 

Hôm nay sinh nhật Ôn Viễn nhất định phải uống rượu nên không ai lái xe mà để Triệu Húc đưa đón. Lúc này, Ôn Viễn, Chu Văn Khiết, Tạ Minh Tuấn và Quý Phong đều đang ngồi trên xe của Lục Diễn Nam.

 

“Chúng ta mở chút nhạc đi.” Tạ Minh Tuấn gõ nhẹ vào màn hình trung tâm. Anh là người trẻ nhất trong nhóm bạn đồng môn, đồng thời cũng là con trai út của gia đình nhà họ Tạ. Anh là người ít trầm lắng nhất, bình thường là người hay trêu đùa. Nhìn thấy tên bài hát "Time Back" hiện lên trong danh sách phát, anh ngạc nhiên thốt lên.

 

“Từ khi nào anh Nam bắt đầu nghe những bài hát có tiết tấu nhanh như vậy?”

 

Những người khác nghe xong cũng tỏ vẻ kỳ quái, phải biết rằng Lục Diễn Nam là người thích sự yên tĩnh. Phát một bài hát có nhịp độ nhanh như vậy trước mặt anh, phần lớn là sẽ bị mắng.

 

Triệu Húc: “Không phải tổng giám đốc, là vợ của anh ấy.”

 

…….

 

Tạ Minh Tuấn: “Trước mặt anh Nam?”

 

Triệu Húc gật đầu, mọi người có mặt đều cảm thấy không thể tin được đúng không? Đừng nghi ngờ nữa, những nguyên tắc của Boss Lục không áp dụng được với vợ mình.

 

“Sở thích của họ có vẻ khác nhau." Những người khác nhiệt tình thảo luận về những thay đổi gần đây của Lục Diễn Nam. Chu Văn Khiết thấp giọng nói, cũng chỉ có Ôn Viễn ngồi bên cạnh nghe thấy, Ôn Viễn liếc nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

 

****

 

Lục Diễn Nam và Tô Mạn đến nơi khi tất cả các món ăn đã được bày lên. Bọn họ đang ở dinh thự nhà họ Giang, tổng cộng có bảy người, trong đó có Tô Mạn. Ngoài Lục Diễn Nam, Ôn Viễn, Chu Văn Khiết, Quý Phong, Tạ Minh Tuấn, còn có một cô gái tên là Mộ Miểu Miểu mới đến, đang rụt rè ngồi bên cạnh Ôn Viễn.

 

Đôi mắt của Mộ Miểu Miểu hơi sáng lên khi nhìn thấy Tô Mạn bước vào, nhưng khi nhìn thấy sự hiện diện mang sức ép mãnh liệt của Lục Diễn Nam bên cạnh cô, Mộ Miểu Miểu lại cúi đầu.

 

"Gọi người." Ôn Viễn vỗ vỗ vai Mộ Miểu Miểu.

 

Mộ Miểu Miểu lo lắng lắp bắp: "A-Anh…Nam.” Lục Diễn Nam gật đầu, còn nói thêm câu không cần gò bó như thế. Khi tới đến lượt Tô Mạn, Mộc Miểu Miểu gọi “Đàn chị”, khiến Tô Mạn giật mình, sửng sốt.

 

"Em cũng tốt nghiệp trường trung học số 9, chỉ nhỏ hơn chị hai năm," Tô Mạn chợt nhận ra, mỉm cười chào cô. Tô Mạn là nhân vật khá nổi bật hồi còn ở trường trung học số 9, liên tục giữ vị trí dẫn đầu là nữ sinh được yêu thích nhất trong các cuộc bình chọn trực tuyến của trường. Vì vậy, Mộ Miểu Miểu nhận ra cô là chuyện bình thường. Hôm nay là lần đầu tiên Mộc Miểu Miểu cùng Ôn Viễn gặp gỡ bạn bè, nhìn thấy gương mặt quen thuộc nàng cũng khiến cô yên tâm hơn.

 

“Cậu quen chị dâu à?” Ôn Viễn hỏi.

 

Mộ Miểu Miểu gật đầu, "Chị Tô Mạn là hoa khôi của trường trung học số 9, mọi người đều biết chị ấy, chị ấy cũng có rất nhiều người theo đuổi..." Cô dừng lại giữa chừng khi nhận thấy ánh mắt của Lục Diên Nam có chút phức tạp, nhận ra hình như cô đã nói sai gì đó, cô sợ hãi lè lưỡi.

 

Lục Diễn Nam liếc nhìn Tô Mạn, "Thật sao?"

 

Tô Mạn nghĩ nghĩ một chút: "Em không nhớ rõ."

 

Cô thực sự không nhớ. Khi đó, cô còn chưa hiểu chuyện, tính cách rất cao ngạo, thậm chí còn không ưa Tương Thành, cũng chưa từng thích ai khác.

 

“Cổ của anh Nam bị làm sao vậy?” Góc nhìn của Tạ Minh Quân vừa vặn nhìn thấy vài vết đỏ trên cổ khi Lục Diễn Nam tình cờ nghiêng đầu.

 

Mọi người nhìn qua, “Không có gì đâu, chỉ là vết xước của chị dâu thôi,” Lục Diễn Nam nói một cách bình tĩnh và nhẹ nhàng, như thể đang nói đến việc buổi sáng ngày mai muốn ăn cháo như thường lệ

 

Ôn Viễn nghe nói nơi này có chuyện, liền đùa hỏi bọn họ muộn như vậy có phải có chuyện đang làm chuyện xấu gì hay không. Lục Diễn Nam cũng không trốn tránh, hôn lên môi Tô Mạn, ngầm thừa nhận. Tô Mạn xấu hổ đến đỏ mặt, hung hang nhéo eo anh.

 

……

 

Tạ Minh Quân: “Sao bây giờ chúng ta lại còn giết chó?”

 

Quý Phong: "Chó gì?Tại sao lại bị giết?"

 

Tạ Minh Quân: “Con chó độc thân! Dùng đao giết chết!”

 

Trong số những người này, Lục Diên đã kết hôn, Ôn Viễn và Mộ Miểu Miểu mới bắt đầu yêu đương, trong khi ba con chó độc thân còn lại có biểu hiện khác nhau.

 

Tạ Minh Quân và Quý Phong hai tay ôm đầu khóc lóc giả vờ tuyệt vọng, trong khi Chu Văn Khiết vẫn duy trì nụ cười một cách hoàn hảo.

 

****

 

Một trong những món ăn đặc trưng tại dinh thự Vọng Giang có tên là bánh ngó sen áp chả hương sắc, khác với bánh ngó sen thông thường, bánh ngó sen áp chảo được làm bằng cách cắt củ sen và thịt thành từng miếng nhỏ, sau đó trộn với nhiều loại gia vị khác nhau để tạo thành bánh. Đưa vào miệng là hương thơm nhưng không cảm thấy ngán, Tô Mạn rất thích, ăn xong miếng đầu tiên lại ăn thêm một miếng nữa.

 

Lục Diễn Nam sợ cô ăn nhiều sẽ bị nóng, "Ăn ngon không? Uống thêm nước đi."

 

“Ừ, buổi họp lớp lần trước em đã ăn rồi, khá ngon.” Tô Mạn nhận lấy cốc nước ấm mà Lục Diễn Nam đưa cho cô.

 

Lục Diễn Nam liếc nhìn cô mà không nói gì. Tô Mạn khó hiểu nhìn vẻ mặt thay đổi của anh, "Sao vậy?"

 

“Không có gì,” tâm trạng cẩu nam nhân quay vòng vòng so với phụ nữ còn khó chịu hơn.

Tô Mạn đột nhiên ý thức được, nhìn hắn khoanh tay, dáng vẻ lạnh lùng: "Anh ghen à? Giữa em và Tương Thành thật sự không có gì mà." Cô thấp giọng nói, dù sao vợ chồng giận dỗi cũng không nên khiến bầu không khí đang vui vẻ bị ảnh hưởng.

Nhưng Lục Diễn Nam không thực sự hờn dỗi, anh chỉ cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến việc Tô Mạn đứng cùng Tương Thành ngày hôm đó. "Hmm, hôn một cái thì anh sẽ không giận nữa."

 

Mặc dù Tô Mạn cố gắng thấp giọng, nhưng Lục Diễn Nam thì không, mọi người đang ngồi đều bày ra vẻ mặt như đang xem kịch, nɠɵạı trừ Chu Văn Khiết. Cô đã đánh giá sự chịu đựng của bản thân quá cao. Nhìn thấy Lục Diễn Nam thân mật như vậy cùng người khác, cô không khỏi thở dốc. Bàn tay của cô ở dưới gầm bàn đầy dấu ngón tay.

 

"Ăn cơm thôi! Chúng ta quay về…về nhà nói chuyện đó sau!" Tô Mạn không muốn hôn anh trước mặt nhiều người như vậy, mặc dù họ đều là bạn bè của anh. Tô Mạn trước đây chưa từng gặp qua bọn họ, vẫn có chút dè dặt. Trong lúc bối rối, cô buột miệng nói một câu về nhà nói sau.

 

Lục Diễn Nam nheo mắt. "Được rồi, về nhà chúng ta lại nói chuyện tiếp."

 

...Chúng ta cũng không cần nhắc đến chuyện đó ở nhà! Tô Mạn cảm thấy cô đang tự đào hố chôn mình!

 

 

 

 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc