"Không phải cậu nói tính tình anh Nam không tốt sao? Tớ thấy anh ấy khá dịu dàng mà." Trên thực tế, sự lo lắng của Mộ Miểu Miểu hôm nay phần lớn đều bắt nguồn từ Lục Diễn Nam. Cô đã từng xem các cuộc phỏng vấn của Lục Diễn Nam trước đây. Mặc dù nhân vật nổi tiếng khắp thành phố phía Đông này, bề ngoài nhìn có vẻ ôn hòa, lúc nói chuyện với giọng điệu cũng không mấy sắc bén, nhưng ánh mắt lại sắc bén đến đáng sợ.
Ngoài những gì Ôn Viễn đã kể cho cô nghe về sự tích anh dũng của anh, càng tạo nên bóng ma tâm lí trong lòng cô, sợ rằng nếu cô làm sai chuyện gì có thể trực tiếp bị ném ra ngoài.
"Là rất không tốt, không tin câu thử khiêu khích anh ấy đi." Ôn Viễn kẹp một miếng kẹo táo cho Mộ Miểu Miểu, cố ý dùng đũa bẻ gãy những sợi đường quấn quanh khiến Mộ Miểu Miểu giật mình nấc lên.
Tô Mạn nghe Ôn Viễn và Mộc Miểu Miểu lẩm bẩm về tính khí thất thường của Lục Diễn Nam, trong lòng vô cùng không vui. "Chồng tôi tính tình tốt lắm."
Tô Mạn chân thành nói.
Đầu tiên là sự im lặng, sau đó kéo theo hàng loạt tiếng cười. Ôn Viễn, Tạ Minh Tuấn và Quý Phong gần như cười dưới gầm bàn, trong khi Chu Văn Khiết mỉm cười càng sâu hơn.
"Chị dâu, chị nghiêm túc đấy à?" Tạ Minh Quân mở to đôi mắt vô tội, như đang nghe một câu chuyện cổ tích.
Tô Mạn: “Thật sự, anh ấy rất tốt…”
Cô thực sự nghĩ rằng Lục Diễn Nam có tính khí khá tốt. Cô là người nóng nảy, cũng thường xuyên làm đổ đồ đạc trong nhà, nhưng Lục Diễn Nam chưa bao giờ vì điều đó mà cau mày. Đến cả khibà di ghé thăm, nơi đầu giường luôn có nước ấm, khi cô muốn ngủ thì anh sẽ dỗ cô. Anh sẽ bế cô nếu cô muốn được bế, cũng cõng cô nếu cô muốn vậy. Anh chưa bao giờ lớn tiếng với cô, luôn đáp ứng những yêu cầu của cô.
"Cái đó là đối với chị dâu thôi. Thử đối với người khác xem!" Quý Phong cũng xen vào, mỗi người một miệng bắt đầu nói về những quá khứ làm huy hoàng của Lục Diễn Nam.
****
Tóm lại, không có đao thương gậy gộc gì mà Lục Diễn Nam chưa từng chơi qua. Ngay cả Tam giác vàng cũng đặt cho anh một biệt danh, đại loại như “Tu La”. Gương mặt anh lúc nào cũng là biểu hiện không có cảm xúc vì thế rất khó có thể biết khi nào anh ấy vui hay không. Những người không sợ chết mà thăm dò anh, luôn bị trừng trị không hề nhẹ.
Tất nhiên, kể từ khi tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Lục, Lục Diễn Nam đã không còn dính líu đến những việc như vậy nữa, nhưng danh tiếng của anh vẫn còn. Năm đó, Lục Quốc Cường bị buộc tội, toàn bộ thành phố phía Đông bị người ngoài bao vây, vùng nɠɵạı ô trong kho hàng quan tất cả đều có người.
Lục Diễn Nam một dao lại một dao mà chém xuống, hung ác độc đoán nhưng vô cùng thận trong và vững vàng, tuy rằng không tai nạn chêt người, nhưng còn hơn cả chết người.
“Còn nữa còn nữa.” Ôn Viễn nhấp một ngụm rượu.
Trong vài năm trở lại đây, có một nữ minh tinh khá nổi tiếng tên là Tô Nhã Nhã bị kẻ thù của Lục Diễn Nam dụ dỗ để lấy sắc dụ anh cắn câu. Cô ta tràn đầy tự tin bắt đầu kế hoạch. Lại còn cố gắng giả vờ tình cờ gặp được Lục Diễn Nam, nhưng lại bị anh coi như không thấy. Ngay cả khi cô đến thẳng cửa nhà anh, cô cũng bị từ chối vào. Sau đó, không biết bằng cách nào mà cô ta biết được lịch trình của Lục Diễn Nam, trực tiếp đợi anh tại khách sạn nơi anh ở. Thậm chí, cô ta còn tốn rất nhiều tiền để bỏ ma túy vào cốc nước trong phòng ngủ của anh.
Khi Lục Diễn Nam ở Đông Nam Á có loại thuốc nào mà anh chưa từng thấy qua. Vừa cầm cốc lên anh ấy đã ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn. Lục Diễn Nam tương kế tự kế đem Tôn Nhã Nhã trói lại, còn tiện thể tìm ra người được cô đút lót.
Thật ra, cũng không thực sự tạo thành hậu quả nghiêm trọng gì.
Nhưng kể từ đó, không ai tìm thấy Tôn Nhã Nhã nữa. Tất cả những gì được biết là gia đình cô có thể đến thăm cô mỗi năm một lần tại một bệnh viện tâm thần vắng vẻ, nơi cô bị giam giữ cùng với một số người đã nhắm vào Lục Quốc Cường hồi đó.
"Một lần, hai lần, nhưng không có lần thứ ba." Lục Diễn Nam im lặng hồi lâu cúi đầu phủi phủi quần, như đang giải thích mà cũng như đang nói đùa.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạn nghe được chuyện này, đầu óc cô rất hỗn loạn. Cô luôn cho rằng Lục Diên Nam cũng giống như những con nhà gia thế khác, sẽ đi học, tốt nghiệp, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, nhưng cô không ngờ anh lại có một chuỗi lí lịch như vậy
Chẳng trách hai lòng bàn tay Lục Diễn Nam lại có đầy những vết chai.
****
"Sợ hãi?" Lục Diên Nam nhìn Tô Mạn đang uống từng ngụm nước nhỏ, nghĩ rằng có lẽ câu chuyện của anh đã dọa sợ cô.
Tô Mẫn lắc đầu. “Không, chỉ là bây giờ anh đã có vợ rồi thì nên cẩn thận một chút.” Tô Man nhìn vào mắt Lục Diễn Nam.
Vừa rồi cô đã thử tưởng tượng nếu cô mất đi Lục Diễn Nam trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy thì sẽ ra sao, và đáp án là thứ mà cô không dám nghĩ tới. Mặc dù họ chỉ mới kết hôn được hai tháng nhưng cô rất chắc chắn rằng mình không thể sống thiếu Lục Diễn Nam, và cô cũng không muốn anh xảy ra chuyện gì.
Lời nói của Tô Mạn khô khan, cũng không phải kiểu dỗngon ngọt, nhưng vào tai Lục Diễn Nam lại ngọt ngào đến khó cưỡng, giống như chấm cà chua với đường vậy.
"Đừng lo lắng, tất cả đều đã là quá khứ." Lục Diễn Nam nắm tay Tô Mạn, hôn lên đó. Khi đó, tuổi trẻ nông nổi, anh tràn đầy nghị lực, cũng không muốn lãng phí thời gian vào công việc kinh doanh của gia đình. Vì vậy, anh dấn thân vào con đường chật hẹp tối tăm, giữa tiếng súng và sự hỗn loạn. Nhưng không lâu sau, Lục Quốc Cường gặp rắc rối. Phía bên kia sử dụng nhiều thủ đoạn khác nhau, cả công khai lẫn bí mật. Nhìn cha mình phun ra máu trên giường bệnh, anh chợt nhận ra rằng việc tranh giành lãnh thổ và địa vị chẳng có ý nghĩa gì so với việc bảo vệ cha mẹ. Đế chế mà cha anh đã xây dựng bằng máu và mồ hôi mới là nơi anh nên thủ hộ.
Sự kiêu hãnh của thiếu niên dường như trong một đêm đều được thu liễm lại, dáng vẻ cao ngạo thời ngông cuồng đều được anh chôn giấu. Anh biết ai đứng sau mọi chuyện nhưng không tấn công ngay lập tức. Sau khi ổn định nội bộ của tập đoàn trong nhiều ngày đêm, cuối cùng anh tập hợp lực lượng của Tam giác vàng để bao vây thành phố phía Đông. Không có cái tên nào trong danh sách được tha, cho dù họ có quan hệ huyết thống hay không, đối đãi với ai cũng như nhau thôi.
Kể từ giây phút đó, Lục Diễn Nam một thân gánh nặng cùng một lòng cống hiến hết mình cho Tập đoàn họ Lục.
“Bây giờ anh vẫn còn liên hệ với họ chứ?” Tô Mạn hỏi.
Lục Diễn Nam trả lời: "Vẫn còn một số tài sản giấu kín, ngoài ra không có gì khác."
Tô Mạn nấc lên, thực sự giật mình. Tài sản ẩn giấu của Tam giác vàng có thể là gì? Ma túy?
Lục Diễn Nam cười, "Không phải, anh không động vào những thứ đó. Chỉ là một vài xưởng quân sự và một số mảnh đất thôi."
Xưởng quân sự... chỉ vậy thôi...
Nghe có vẻ rất muốn đánh.