Thiết kế mặt tiền cửa hàng được thực hiện bởi Nina, một nhóm thiết kế hàng đầu của tập đoàn họ Lục, đối tác cố định của bọn họ. Ban đầu, Tô Mạn dự định xử lý các bước tiếp theo một cách độc lập mà không cần sự trợ giúp của Lục Diễn Nam. Tuy nhiên, sau khi so sánh các ý tưởng của nhóm thiết kế do chính cô tìm được và của Lục Diễn Nam, Tô Mạn lập tức trở nên kém tự tin.
Quả thực, tư bản mới là bước đệm đỉnh cao của sự khởi đầu.
Cuối cùng, bọn họ quyết định chọn phong cách trang trí với màu chủ đề là Blue Blazes. Những hình khối hình học góc cạnh kết hợp với sàn nhà màu trắng tạo nên bầu không khí ấm áp đồng thời hàm chứa sự tự do, năng động của người phụ nữ hiện đại.
Trong thời gian đó, cả Lục Diễn Nam và Tô Mạn đều rất bận rộn. Tô Mạn bận rộn với công việc tạo logo và video quảng cáo, trong khi Lục Diễn Nam bận rộn với dự án khu nghỉ dưỡng quốc tế.
Thiết kế hình ảnh là chuyên môn của Tô Mạn. Tuy kinh nghiệm thực tế không có nhiều nhưng cô vẫn quyết định tự mình làm, dù sao thành tích học tập của cô cũng thuộc hàng top.
Ý tưởng chủ đa͙σ là hoa hồng, tràn ngập tốt đẹp và niềm vui. Các đường nét trên khuôn mặt thanh tú được tô điểm bằng hoa hồng khi trang điểm và làm tóc, điểm thêm cành lá cùng con bướm đậu trên vai. Những con bướm dường như muốn bay ra khỏi trang giấy, như thể người ta có thể nghe thấy tiếng vỗ cánh của chúng. Mãi mộng mơ mà dung cảm, mãi khao khát tự do nơi chân trời xa xôi, sức mạnh của phụ nữ, thoát khỏi kén thành bướm.
Ý tưởng là có, nhưng Tô Mạn gặp khó khăn với cách phối màu. Màu nâu đỏ quá đậm và màu xám tím quá lạnh lẽo.
"Còn màu đỏ đậu thì sao?" Tô Mạn bị thanh âm quen thuộc làm cho giật mình, theo bản năng lao vào trong ngực hắn.
****
Lục Diễn nam vừa xuống máy bay trở về Phong Loan, nhìn thấy Tô Mạn đang tập trung trong một đống thẻ màu sắc không nghe tiếng bước chân của anh. Cho nên, Lục Diễn Nam vừa mở cửa đã nhìn thấy người vợ mười ngày không gặp của anh, đang quay đầu vào lộ ra lưng váy ngủ màu đen, ngồi một mình trên ghế so pha trắng, nghiêm túc tự hỏi.
Màu tóc cô dường như thay đổi, lọn tóc mềm mại màu trà mật ong rơi trên đầu gối, lộ ra đầu vai mềm, đôi mắt sóng nước khẽ chuyển động. Báu vật là gì? Hình dáng xinh đẹp đã là gì?
Lục Diễn Nam vững vàng ôm lấy eo Tô Mạn. Gần đây bận rội, không ăn cơm đúng bữa, vốn dĩ đã gầy lại còn gầy hơn, thậm chí một tay có thể nhấc cô lên.
“Anh trở về rồi.” Tô Mạn chôn cái đầu nhỏ vào hõm cổ anh. Hơn mười ngày không gặp, có chút nhớ nhung, không kịp chờ đợi mà muốn tận hưởng mùi hương quen thuộc, mang theo hơi lạnh thấu xương nhưng lại khiến người ta an tâm.
Lục Diễn Nam từ phía sau lưng, nắm lấy tay, vòng tay vào bên trong vuốt ve, “Nhớ anh?”
Tiếng kêu rên khẽ thay cho câu trả lời. Lục Diễn Nam một bên cơi quần áo, một bên vội vã nông nhiệt hôn. Hay tay Tô Mạn cào lung lung lên áo sơ mi anh, muốn anh cởi đồ nhanh hơn. Cô muốn anh quá.
Không cần quá nhiều đụng chạm, mười ngày không gặp, nỗi nhớ khiến cô ngay lập tức ướt át, cũng khiến anh toàn thân cứng rắn. vật thể cứng rắn chờ được phát động kia, rất nhanh được giải thoát. Cô tự mình đưa chân trèo lên hông anh, ngẩng đầu liếʍ nhẹ lên hầu kết anh. Đó là nơi nhạy cảm nhất, quả nhiên Lục Diễn nam phát ra âm thanh trầm thấp, sau đó vội vã đi vào.
“A.. Hức…”
“A…”
Hai tiếng thở đầy thỏa mãn cùng lúc phát ra, hơi thở triền miên, hô hấp hỗn loạn, “A…Thật sâu…” Tô Mạn bị anh hung ác ȶᏂασ làm, mấy lần cố gắng tìm kiếm lý trí, không nên trêu chọc như vậy, cô chịu không được.
“Tô Mạn ngoan. Phối hợp với anh.” Hôm nay là sinh nhật Ôn Viễn, anh vốn định dọn dẹp một chút sau đó đưa cô đi ăn cơm. Không nghĩ đến, bản thân lại hoàn toàn không có định lực, cô chỉ mặc vào chiếc áo ngủ hơi gợi cảm đã khiến anh cả đầu tê dại, căn bản là không khống chế được.
****
Ngày lúc này, Tô Mạn phá lệ nhạy cảm, kêu rên cầu xin anh nhẹ một chút. Anh nâng nửa người cô lên cao, cúi đầu ngậm lấy nụ hóa đang run rẩy, cô “ưm” một tiếng, hàng lang chật hẹp kẹp lấy anh, ngay lập tức co rút.
Anh không nhìn nổi hương thơm mị hoặc của mỹ nhân, nhắm mắt gặm cắn cô. Vị trí giao hợp vang lên tiếng nước chảy róc rách, dươиɠ ѵậŧ to lớn chẳng hề có quy luật, chỉ có mạnh mẽ ra vào.
“A…A…Không được.” Hôm nay, anh quá độc ác, khiến cơ thể cô nhạy cảm không chịu được. Toàn thân Lục Diễn Nam như nổi lên một đám lửa, rất nhanh ngọn lửa kia đã thiêu đốt đến giữa hai chân, theo cơ thể run run anh thở dốc. Ngón chân cô cuộn lên, nức nở cao trào.
Một mảng dâm dịch ướt đẫm lập tức tuôn ra, một ít dâm thủy dính trên da cô sáng lấp lánh, cũng dĩnh trên tay Lục Diễn Nam. Anh một bên cọ sát tìm tới viên trân châu nhỏ, thỉnh thoảng miết một chút. Cô treo trên cơ thể anh, chờ trân châu nhỏ được nhào nặn mang đến cho cô khoái cảm. Thế những, Lục Diễn Nam rất xấu tính, anh bóp đến mấy lần, rồi lại không tiếp tục.
“Anh…Lục Diễn Nam…Anh xấu tính.” Tô Mạn them khát nhưng anh lại không cho, cùng vật cứng như lửa nóng kia rút ra ngoài một chút.
“Ai xấu tính?” Lục Diễn Nam trêu đùa ôm cô đến bàn trang điểm, đối diện với tấm gương lớn.
Vào đông, nắng ấm, gợi cảm, lười biếng, khan khan, lượn lờ. du͙© vọиɠ.
Tình yêu.
Hai chân Tô Mạn quỳ gối lên chiếc ghế, trước bàn trang điểm, váy ngủ vén lên bên hông, đồ lót treo trên cổ chân. Trong gương là hình ảnh Lục Diễn Nam, thân eo cường tráng cùng Tô Mạn, hai bầu ngực dâm đãng bay loạn. Cô kịch liệt đưa bàn tay ra phía sau để nắm lấy anh, anh đáp lại, đồng thời cúi người sắc tình mà liếʍ tấm lưng ngọc ngà, trơn bóng phủ mồ hôi của cô.
“Tô Mạn…” Lục Diễn Nam động tình lẩm bẩm. Hai người bọn họ, mới kết hôn được hai tháng, anh lại cảm thấy như dài hai năm. Tô Mạn từng chút từng chút một xâm chiếm lấy trái tim anh, đi công tác mười ngày, anh nhớ cô đến không thể ngủ nổi, chỉ có thể nghe một chút âm thanh của cô mới có thể tiến vào giấc.
“hả?” Tô Mạn trong thoáng chốc nghe tiếng Lục Diễn Nam khẽ gọi, lắc lắc mông nhỏ không nhịn được mà đáp lại.
“Tô mạn…” Lục Diễn Nam tiếp tục gọi tên, hai chữ này được anh khắc sâu, nghe không rõ là bất đắc dĩ hay là sự kiên định, giống như lông chim cào vào lòng Tô Mạn, hơi ngưa ngứa.
Cô ngồi dậy, dán chặt lên ngực anh, “Lục Diễn Nam…” Cô cũng học theo âm điệu của anh, còn ghé sát tai khẽ thổi khí.
Tiếng gọi đầy ắp nhu tình khiến vật cứng lập tức đứng dậy. Một tay nắm chặt ngực sữa một tay dẫn dắt eo nhỏ, cắn vành tai cô mang theo chiếm hữu hung tàn mà ȶᏂασ lộng, “A…a a a a…” Tô Mạn cảm giác bản thân sắp bị đâm thủng, vách tường nóng ướt kịch liệt co vào, anh cắn răng không quan tâm, dường như muốn nong cô thành một cái lỗ nhỏ.
Tô Mạn liên tục phun rồi lại phun, thậm chí dâm thủy tiết ra bị anh cắm vào, trào ra chảy tới cổ chân, “Tô Mạn của anh thật nhiều nước.” Lục Diễn Nam cuồng loạn bên trong cô, không quên mỉm cười trêu chọc. Cô quay lại trừng mắt nhìn anh nhưng bị ȶᏂασ làm đến một chút sức lực cũng không có, “Tô Mạn của anh thật mềm.” Anh lại bóp bóp lên ngực cô. Cô tức muốn chết, dùng toàn bộ sức lực còn sót lại bắt lấy bàn tay đang bóp lấy ngực sữa mà cắn lên hổ khẩu, Lục Diễn Nam càng thêm thoải mái, gầm nhẹ bắn hết vào bên trong cho cô.