Ngày hôm sau, Tô Mạn nhe răng trợn mắt rời khỏi giường, mím môi không để ý đến anh. Lục Diễn Nam phải cúi đầu lại hôn hôn, dỗ dỗ hứa mua kem cho cô, cuối cùng mới dỗ được người trong lòng có tâm trạng vui vẻ. Dù là thế, nàng nhỏ trong lòng trong lúc đánh răng vẫn dẫm lấy chân anh một cái, tưởng như vô tình nhưng thực chất lại là cố ý.
“Chỉ mỗi em thôi.” Lục Diễn Nam vừa nói vừa cái cúc cổ tay áo, môi lại mổ mổ mà hôn xuống. Nếu là người khác, cả ngày tác oai tác quái trên đầu anh, sẽ bị anh đưa thẳng xuống địa ngục để nếm sự canh đắng của canh Mạnh Bà.
Chỉ có Tô Mạn mới có thể chạm vào mông hổ, không những chạm còn có thể sờ, còn vỗ vỗ vào mông rắn chắc của Lục Diễn Nam một thân quần áo đang chỉnh tề. Lục Diễn Nam nhìn cô với anh mắt u ám, đem cơ thể chen chúc tại bồn rửa tay, “Còn tiếp tục nghịch ngợm anh sẽ ȶᏂασ chết em.”
Tô – làm tình – Mạn sợ hãi, chân run lên: Tôi biết rồi đại ca, tôi sai rồi.
Gần đây tình cảm giữa cô và Lục Diễn Nam dường như tăng lên không ít, còn mang theo chút hương vị ngọt ngào. Vấn đề khởi nghiệp cũng chính thức được đưa lên thành chương trình chính sự trong ngày. Hôm nay cô đã lên kế hoạch cùng chị gái Tô Minh Hạ cùng đi xem cửa hàng Vạn Di, cho nên cô cùng đi ra cửa với anh.
Giờ cao điểm sáng sớm ở Đông Thành luôn là biển xe và dòng người đông đúc hàng dặm. Ngay cả chiếc Maibach Zeppelin trị giá 26 triệu này cũng chỉ có thể di chuyển chậm chạp như một con rùa. Trong dòng xe cộ đông đúc, Tô Mạn nghe tiếng piano phát ra từ loa, cảm thấy buồn ngủ.
Đó là một bản nhạc có tên "Damascus" của nghệ sĩ piano người Đức Oskar Schuster, tương đối thích hợp, nằm lâu năm trong danh sách phát ru ngủ đơn ca của Tô Mạn. Cô không nghĩ Lục Diễn Nam cũng sẽ nghe nó.
"Anh thường nghe loại nhạc này vào buổi sáng sao?" Tô Mạn uể oải duỗi người, quay đầu nhìn Lục Diễn Nam.
Anh ta đang xử lý văn kiện, toàn thân hiện lên dáng vẻ lạnh lùng và quyết đoán, đôi chân dài được bọc trong chiếc quần tây màu xám đậm gọn gang, phẳng phiu. Thực sự...
Thực sự là yêu nghiệt…
Lục Diễn Nam sao có thể không nhìn ra tâm tư nhỏ của cô. Anh liếc nhìn lại cô, “Nếu em muốn nghe thì có thể đổi..”
Tô Mạn được cho phép, lấy điện thoại di động ra và kết nối Bluetooth. Triệu Húc đang lái xe lập tức nín thở chuẩn bị cho lễ rửa tội từ DJ. Lần trước, lúc phu nhân kết nối nhạc, trong xe tràn ngập nhịp điệu sôi động “Duang Duang Duang”. May mắn nó đã được tắt kịp thời, nếu không, linh hồn của bọn họ sẽ văng ra người cơ thể mất.
Thực ra đó là những bài hát mà Tô Mạn thường nghe khi tập thể dục. Tiết tấu quả thực quá mãnh liệt, nhưng sau khi kết hôn, cô cũng không nghe nhiều, đó chỉ là vô tình ấn nhầm mà thôi.
Nhưng ánh mắt Lục Diên Nam dành cho cô lúc đó vẫn còn sống động trong ký ức của cô, như thể khóe mắt anh đang co giật. Quả nhiên, đàn ông trưởng thành sẽ không thích phong cách âm nhạc tràn đầy năng lượng.
****
Tô Mạn chạm vào màn hình và phát "Time Back", một bài hát không có nhịp điệu mãnh liệt cũng không quánhẹ nhàng, tiết tấu vừa phải. Triệu Húc thở phào nhẹ nhõm, Lục Diễn Nam cũng không bị ảnh hưởng gì. Tô Mạn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa; đó là một buổi sáng thoải mái và dễ chịu.
Khi bọn họ đến Vạn Di, thì trung tâm mua sắm đã mở cửa. Lục Diễn Nam thả cô xuống xe, anh có việc cần đến công ty. Tô Minh Hạ tìm chỗ đậu xe, cùng Tô Mạn đi vào.
"Em có chắc chắn về việc sử dụng mặt tiền cửa hàng này không?" Tô Minh Hạ đứng ở vị trí đắc địa trên tầng một của Vạn Di Mall, trung tâm mua sắm hàng đầu ở Đông Thành, có chút khó tin nhìn Tô Mạn.
"Ừm, đúng vậy, Lục Diễn Nam đã sắp xếp." Tô Mạn lấy chìa khóa ra. Sau khi hợp đồng thuê nhãn hiệu trước đó hết hạn, họ chuyển đến một địa điểm hơi khác gần đó. Bây giờ những chiếc tủ đã được dỡ bỏ, mặt tiền cửa hàng được bao quanh bởi những quảng cáo khổng lồ.
"Tiền thuê là bao nhiêu?"
Tô Minh Hạ cho rằng Lục Diên Nam đã giảm giá thuê nhà cho Tô Mạn, điều này khiến cô có thêm tự tin để lựa chọn địa điểm này, hoặc có lẽ anh sẽ hoàn toàn miễn phí cho cô. Nhưng cô không ngờ Tô Mạn lại nói: “Ừm… mặt tiền cửa hàng này hiện tại đứng tên tôi.”
Tô Minh Hạ gần như mất thăng bằng; ngay cả đôi giày cao gót 8 cm của cô cũng run rẩy. "Cái... Cái gì?"
Mặc dù gia đình họ Tô có một số tài sản nhưng loại tài sản trị giá hàng triệu USD này không phải là thứ mà cô có thể mua được. Mặc dù cô và cha luôn nghi ngờ rằng Lục Diễn Nam kết hôn với Tô Mạn không phải vì mảnh đất của gia đình, nhưng họ không ngờ anh lại đi xa đến vậy. "Chuyển giao cho em?"
Tô Mạn gật đầu.
Ngày hôm đó, họ lại có một cuộc thảo luận về tiền thuê mặt bằng. Lục Diễn nam ngoài mặt có vẻ thân thiện, ôn hòa, nhưng trong lòng lại nổi cơn bão ngầm. Quan điểm của Tô Mạn là tuy họ đã kết hôn nhưng có sự khác biệt đáng kể về tiềm lực tài chính, đồng thời Lục Diễn Nam sẽ gặp bất lợi. Cô không muốn lợi dụng anh.
Lục Diễn Nam lúc đó cũng không phản bác cô, nhưng khi trêu chọc, anh cắn mạnh vào bắp chân cô, tức giận càu nhàu: "Bởi vì em không nghe lời!" Tô Mạn bị trêu chọc đến ngây ngất, mải mê đến mức hỏi anh điều gì cô cũng không nghe.
Ngày thứ ba, khi cô đang đánh răng, bản hợp đồng chuyển nhượng được ném thẳng trước mặt cô, cô vô cùng bàng hoàng trước vận may bất ngờ.
"?"
“Em đã nói là muốn nó phải không?”
“Không, không được. Cái này quá giá trị, sẽ bị cướp mất.”
"Chuyển lại, chuyển lại!"
Vì quá phấn khích mà bọt kem đánh răng thậm chí còn bay lên mặt Lục Diễn Nam. Anh không nóng vội cũng không bực bội, bình tĩnh nói: “Rửa sạch.”
****
Lục Diễn Nam luôn nhường nhịn cô trong những vấn đề nhỏ, nhưng trong việc lớn Tô Mạn chưa bao giờ thắng được anh. Tóm lại, chỉ sau một đêm, Tô Mạn đã trở thành chủ nhân của dãy cửa hàng trị giá cả gia tài này.
Sau khi kể lại toàn bộ câu chuyện, trước khi Tô Minh Hạ kịp phản ứng, Tô Mạn đã kể lại nguồn gốc của cuộc hôn nhân này theo lời kể của Lục Diễn Nam.
Tô Mạn vốn tưởng rằng chị gái cũng sẽ kinh ngạc như mình, nhưng vẻ mặt Tô Minh Hạ vẫn không thay đổi, như thể cô đã đoán được rồi.
"Mảnh đất của bố chúng ta gọi là 'đất', nhưng nó cũng được gọi là 'đất' đối vớiLục Diễn Nam? Em hãy nhìn toàn bộ thành phố phía Đông, có bao nhiêu mảnh đất không liên quan đếnLục Diễn Nam? Vậy thì giống như sưu tầm tem, thật ra không quan trọng là có muốn hay không. Hơn nữa, cha nói rằng anh ta đã quyết định kết hôn sau khi xem ảnh của em." Tô Minh Hạ nhận lấy ly cà phê mà Tô Mạn đưa cho, frappuccino caramel mặn, chỉ có hai thìa đường.
“Chỉ là không ngờ lại lãng mạn đến vậy. Cha và chị đều đã nghĩ đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên sau khi xem ảnh của em." Tô Mạn: "......."
Lục Diễn Nam đã gặp đủ loại phụ nữ, mặc dù Tô Mạn từ nhỏ đã được khen ngợi, nhưng vẫn luôn có người ưu tú hơn cô. "Chắc chắn là sự thông minh và lanh lợi của em đã đốt cháy trái tim lạnh lùng của anh ấy!"
Tô Minh Hạ: “Nếu ngươi thông minh lanh lợi, chẳng phải em đã phải nhìn thấu tâm tưcủa Lục Diễn Nam sao? Chắc anh ta cũng không ngờ ngươi lại ngu ngốc đến mức giấu diếm. Sau này, càng nghĩ lại càng thấy em quá ngây thơ, cho nên anh ta liền trực tiếp nói cho em."
Tô Mạn vốn là muốn phản bác, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như là như vậy...
"Ừ...Du sao thì bây giờ rất tốt." Tô Mạn bị chị gái phản bác có chút chán nản, ủ rũ lẩm bẩm.
Tô Minh Hạ nhéo nhéo tách cà phê, vang lên âm thanh nhỏ, cô còn muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng lại không nói tiếp. Trong chuyện tình cảm, tốt nhất Tô Mạn nên tự mình hiểu rõ. Nhìn sự để tâm của Lục Diễn nam, chỉ cần tốt thôi đã đủ chưa?
Thương nhân trục lợi, người thương trục tình. Có lẽ, đối với Lục Diễn Nam, mục đích anh theo đuổi có lẽ toàn bộ về mặt tình cảm và cả lợi nhuận.