Ăn tối xong, Tô Mạn lên lầu lấy quần áo, còn Lục Diễn Nam bị Giang Nhã Mỹ kéo sang một bên. "Văn Khiết điều nhiệm về Trung Quốc?"
Lục Diễn Nam gật đầu.
Dự án khu nghỉ dưỡng cần nhiều nhân lực, bất kể các yếu tố khác, khả năng làm việc của Chu Văn Khiết rất đáng khen ngợi. Vì thế khi cô chủ động bày tỏ mong muốn được chuyển về công ty chính, anh cũng không từ chối ngay.
Hai người nói chuyện một lúc trong văn phòng. Chu Văn Khiết biết chuyện Lục Diễn Nam sang Úc làm việc không dễ dàng giải quyết nên cô chủ động hạ thấp điệu bộ, nói rằng cô nghe nói về việc đính hôn nên có chút lo lắng, nhưng nhìn anh cùng với Tô Mạn vẫn hoàn toàn ổn, cô hoàn toàn buông bỏ những lo lắng của mình.
Lục Diễn Nam châm một điếu thuốc, Chu Văn Khiết lập tức ho khan đứng dậy. Cô mới về Trung Quốc, chưa quen với không khí khô hanh ở đây.
Nhưng Lục Diễn Nam dường như không có ý định dập tắt. Một tay cầm điếu thuốc, tay kia gõ nhẹ lên mép bàn, nhịp điệu nhịp nhàng giống như trống trận đang nện trong lòng Chu Văn Khiết.
Chu Văn Khiết biết anh đang chờ con át chủ bài của cô. Giống như khi anh từ chối cô trước đây, sau đó tránh mặt cô hoàn toàn cho đến khi cô đe dọa anh bằng mạng sống của mình mới nhận được một chút bố thí.
"Anh Nam, mấy năm nay em đã trưởng thành rất nhiều, năm đó quả thật em không đúng, gây phiền toái cho anh và mọi người. Nhưng con người có thể thay đổi phải không? Bây giờ anh đã kết hôn, em cũngkhông còn nhỏ. Cũng không thể sống cô đơn cả quãng đời còn lại, em trở về mới có thể tìm cho anh một người em rể phải không?”
Các đốt ngón tay của Chu Văn Khiết trắng bệch khi cô cầm cốc. Cô biết sự kiên nhẫn của Lục Diễn Nam đối với cô là có hạn. Nếu không phải tình bạn nhiều năm và việc gia đình cô đã giúp đỡ Lục gia trong lúc khó khăn trước đây, có lẽ họ đã không có bất kỳ liên lạc nào trong nhiều năm.
"Hơn nữa, dự án khu nghỉ dưỡng sắp khởi công xây dựng. Sau khi trở về, tôi đã nghiên cứu và phát hiện ra rằng nhân lực đang thiếu hụt. Anh Nam, anh biết năng lực của em, sự quay về của em chắc chắn sẽ có ích.” Chu Văn Khiết biết dự án nghỉ dưỡng trị giá hàng tỷ USD là trọng tâm của Tập đoàn Lục trong những năm tới. Vì vậy, Lục Diễn Nam sẽ không cho phép bất kỳ sai sót nào xảy ra.
"Được rồi." Lục Diễn Nam cuối cùng cũng thư giãn. "Nhưng cậu nên hiểu, dự án nghỉ dưỡng sẽ không chỉ phụ thuộc vào một mình cậu. Tôi nghe nói kết quả khám sức khỏe của dì không tốt lắm, cậu cũng có thể chăm sóc dì ấy khi ở Trung Quốc."
“Còn nữa,” Lục Diễn Nam tiếp tục nói, “Sau này gặp nhau, nhớ gọi Tô Mạn là chị dâu.”
Chu Văn Khiết im lặng, gật đầu đáp lại.
****
"Thì ra là như vậy." Giang Nhã Mỹ nghe Lục Diễn Nam giải thích nguyên điều nhiệm Chu Văn Khiết về công ty chính, "Chỉ cần Văn Khiết có thể suy nghĩ thấu đáo là tốt rồi. Dù sao lúc đầu nhà họ Chu cũng đã giúp đỡ chúng ta, mặc dù chúng ta cũng cho họ không ít cổ phần và tiền mặt coi như trả lại phần ân tình này, nhưng suy cho cùng vẫn là có liên quan, hơn nữa con bé lại bệnh, không gọi nó về nước cũng không thích hợp, nhưng bây giờ con và Tô Mạn đã kết hôn, vẫn nên tránh xahiềm nghi. Ở chỗ làm, có thể giảm thiểu số lần tiếp xúc bao nhiêu thì giảm.”
Lục Diễn Nam gật đầu: "Mẹ yên tâm. Con biết phải làm gì."
“Tốt nhất là nên biết phải làm gì, đừng để mất vợ nhé,” Giang Nhã Mỹ trêu chọc.
Trên đường trở về, Lục Diễn Nam tự mình lái xe. Tô Mạn không biết anh bị cái gì, một tay điều khiến tay lái một tay đặt trên đùi cô, sờ loạn. Thậm chí, đến khi đèn đỏ tay anh còn trực tiếp luồn vào trong váy cô.
“Tổng giám đốc Lục vội vã như vậy sao.” Tô Mạn bị anh làm cho tâm trí rối loạn, nắm lấy tay anh chống cự mà đẩy ra nhưng dường như chẳng có chút ý nghĩa nào. Móng tay đỏ tươi đặt lên cánh tay anh, miệng còn nũng nịu cười khúc khích, quấy nhiễu khiến Lục Diễn Nam vội vã thêm mấy phần.
Tô Mạn thực sự rất hợp với sườn xám, chiếc cổ thon dài được khoe trọn, cúc áo xoay quanh bộ ngực căng tròn, như vừa chống cự vừa chào đón. Xẻ tà kéo lên cao lộ ra đôi chân trắng nõn, đi cùng vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, phong tình vạn chủng, cực kỳ câu nhân.
Vừa rồi, nếu không phải đang ở nhà cũ, e rằng Tô Mạn đến cả cơm tối cũng không kịp ăn.
Vừa trở về Phong Loan, Tô Mạn đã bị anh nhốt lại trong lồng ngực, quần lót sớm đã không thấy đâu, cổ áo nhanh chóng bị cởi ra hai nút.
Cô nằm sấp, lưng hướng lên trên, sườn xám bị kéo cao lên đến mông, Lục Diễn Nam quần đen còn chưa cởi, cà vạt cũng theo góc độ mà bay lung tung. Nhìn trong gương, theo phần xương cánh bướm mềm mại, đường cong chữ S uốn lượn, thân dưới phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đỏ tía. Nam nhân uy mãnh cấm dục, nữ nhân mềm mại yêu kiều.
****
“A…A…Ưm.” Tô Mạn bị làm đến mức quỳ cũng không nổi, theo cao trào run rẩy nằm trên giường lớn. Lục Diễn Nam ôm cô ngồi xuống, lại cởi thêm hai nút cúc áo, môi ấm ngậm lấy hai nụ hoa nhỏ trước ngực, nội y viền đen còn chưa cởi ra, núm vú lại thiếu kiên nhẫn nhô cao.
Cô ngẩng cao đầu rên rỉ, giữa khe hở muốn cắn lên bả vai anh. Thế là, Tô Mạn dùng chút sức lực còn lại, gấp gáp tháo cà vạt của anh, không có cách nào, sao lại kéo mãi không ra.
Lục Diễn Nam cười xấu xa, “Sao lại gấp gáp như vậy…Em tự mình làm đi.”
Tô Mạn liếc mắt nhìn hắn, “Không có…Là anh mới gấp.”
“Đúng, là anh gấp.” Lục Diễn Nam một tay giật cà vạt, kẹp cà vạt lạnh ngắt đánh vào đầu ngực cô, cô bị lạnh mà căng thẳng, “Ngứa…” Lục Diễn Nam bị cô kẹp đến mức căng trướng, đè lại thắt lưng của cô thẳng lưng đỉnh lên.
Lại tiết ra một lần nữa, anh muốn ôm cô xuống giường, cô chặt chẽ bám lên cánh tay anh. Cà vạt được tháo ra, cô thỏa thích mút mát vai phải của anh. Lục Diễn Nam đè cô trên ghế sô pha, lại bắt đầu một đợt đứng thẳng đâm rút, cô không hé miệng, môi lưỡi mềm mại, ướt át lại nóng bỏng đặt trên vai anh mà mút mát.
“Tại sao lại cắn anh?” Lục Diễn Nam nhìn vào mắt Tô Mạn.
“A…Khi có người phụ nữ nào tiếp cận anh…A…Ưm…Sẽ nhìn thấy…Ưm.” Tô Mạn chìm trong tình triều khó khăn trả lời.
Cô còn nhớ rõ chị gái kể có một ngôi sao nổi tiếng đã tiếp cận Lục Diễn Nam, cô không thích, cô phải lưu lại dấu ấn trên người anh.
“Chó con đánh dấu lãnh thổ?” Lục Diễn Nam cười cô.
“Không có, anh mới là chó.” Tô Mạn được Lục Diễn Nam yêu thương, ngày càng được nuông chiều sinh hư, hoàn toàn không sợ anh.
“Lá gan ngày càng lớn.” Không cho Tô Mạn tiếp tục nhanh mồm nhanh miệng, Lục Diễn Nam thẳng lưng liên tục đâm sâu vào toàn bộ.
****
Tô Mạn tự mắng bản thân không thôi, thể hiện làm gì, tốt lắm, bây giờ bị anh trói lên.
Lục Diễn Nam tháo cà vạt, trói tay Tô Mạn, tuy không phải buộc quá chặt nhưng khiến cô không thể giãy dụa.
“Lục Diễn Nam, anh ngược đãi em.” Tô Mạn nhấc chân đạp lên cơ bụng anh bị anh chính xác nắm lấy cổ chân cô đặt sau thắt lưng.
“Ngược đãi? Nhìn xem em có bao nhiêu ẩm ướt.” Tô Mạn không cần nhìn, cũng nghe thấy tiếng nước nhóp nhép theo sự ra vào của anh vang lên trong phòng ngủ. Khoảng thời gian này, bọn họ ở trên giường ngày càng ăn ý, cô có thể dễ dàng khơi lên ngọn lửa du͙© vọиɠ của anh, “A…Em không được.”
Tô Mạn lắc đầu, bộ sườn xám đen nhăn nheo gợn sóng trên cơ thể rung lắc của cô, ướt lên mảnh nước lấp lánh, xương cánh bướm nóng bỏng như nhảy múa trên người cô. Gân xanh trên dươиɠ ѵậŧ cực nóng của Lục Diễn Nam gần như hơi giật lên, “Thích không?”
Bàn tay anh đặt lên vị trí giao hợp kia, vuốt khẽ, xoa nắn hỏi cô.
Cô gần như tàn nhẫn bị kích thích, ngay cả hô hấp cũng dồn dập không chịu nổi.
“A…Lục Diễn Nam…Đừng…Em không chịu nổi.”
Khoái cảm lâng lâng như đưa cô lên chín tầng mây không xuống nổi, cô liên tục cao trào, làn da chuyển sang màu hồng phấn, cơ thể vô lực vịn lên tay anh.
“Thích không?” Lục Diễn Nam lại hỏi.
“A…Thích.” Cô đúng là rất thích, thích bị anh dẫn dụ đến giới hạn, cũng thích anh vì cô mà xây dựng một thế giới ngọt ngào. Cô không cần ngụy trang, có thể thoải mái làm chính mình, cô cảm kích, cũng rất trân quý.
Anh thở hổn hển, đem cô cong lưng thành hình chữ S. Một tay vòng lên từ bên dưới nắm lấy ngực cô, một tay giữ lấy vòng eo nhỏ nhắn.
Tới gần nửa đêm, gần như hồ ly nhỏ mê người bị anh mãnh liệt đâm rút đến mức nói không ra lời, cô cao trào. Anh hưởng thụ lấy cảm giác chặt chẽ tiêu hồn, hung ác lại ôn nhu, liếʍ đi mồ hôi trên lưng cô, sắc tình cắn lên vành tai cô.
“Thích anh sao?” Anh hỏi.
Tô Mạn đã hoàn toàn mất đi ý thức, căn bản cô không còn nghĩ tới việc trả lời.
Anh bỗng nhiên càng hung ác, đâm kịch liệt vào bụng cô, “Thích anh sao?” Tô Mạn bị đâm tới phát khóc, không có chỗ để cắn, nghẹn ngào nuốt lấy vật cứng to lớn mà run run.
Trong không khí hormone như nổ tung, anh hơi đứng dậy lại lập tức lao xuống, “Thích anh sao?”
Tô Mạn cuối cũng cũng nghe rõ ràng anh đang hỏi gì, “A…A…Thích…Ưm.”
Mồ hôi Lục Diễn Nam theo đường nét cằm gợi cảm chảy xuống ngực cô, anh gắt gao đè lại eo cô, theo du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất đỉnh vào bên trong. Xương cốt của cô thấm đẫm khoái cảm bị lấp đầy, anh càng lúc càng nhanh. Cuối cùng trong tiếng gầm nhẹ, thân eo cứng đờ phun chất lỏng đặc sệt vào ŧıểυ huyệt cô.
Cô cảm thấy bụng dưới nóng bỏng đến mức co rút, cơ thể trực tiếp xụi lơ, mất đi ý thức, mơ màng nghe anh nói, “Anh rất vinh hạnh. Em có thể thích anh.”