Giờ cao điểm buổi sáng tại thành phố phía Đông này, luôn là dòng xe cộ đông nghịt qua lại liên tục, với những tòa nhà chọc trời nhộn nhịp mọc lên san sát và ánh bình minh rực rỡ tạo nên vầng sáng mờ ảo bao trùm thành phố. Khu vực CBD với những tòa nhà chọc trời cao chót vót vươn lên tận mây xanh.
(*)Khu vực CBD (Central Business District): là thuật ngữ được sử dụng để chỉ khu vực tập trung nhiều hoạt động kinh doanh, tài chính và thương mại của một thành phố.
Khi cửa thang máy mở ra, mấy trợ lý bên ngoài văn phòng CEO im lặng trao đổi ánh mắt thân thiện: “Thật hiếm khi thấy ngay cả người tự giác đến mức cực đoan như Boss Lục lại đến muộn. Ngay cả những cuộc họp buổi sáng không thể thay đổi cũng bị hoãn lại."
Lục Diễn Nam đi vào văn phòng tổng giám đốc, vừa mới ổn định chỗ ngồi Triệu Húc liền gõ cửa, thông báo lịch trình công việc hôm nay. Chỉ thấy nɠɵạı trừ nửa giờ cho bữa trưa, lịch trình dày đặc những ký hiệu màu đỏ, màu vàng. Thậm chí buổi tối còn có một bữa tiệc quan trọng, có thể sẽ kết thúc vào đêm muộn.
"Được rồi." Lục Diễn Nam nhanh chóng liếc nhìn và trả lại chiếc iPad.
"Hơn nữa, kế hoạch mua lại Tập đoàn khách sạn GH ở Úc đang gặp một số khó khăn. Hôm qua ông Chu đã gọi điện, hy vọng tổng giám đốc có thể đích thân đến đó."
Lục Diên Nam dừng lại, dường như đang suy nghĩ, một lúc sau mới nói: "Chuyển chuyến bay sang ngày kia đi."
Triệu Húc vốn tưởng rằng là ngày mai, dù sao vụ mua bán này cũng đã đến giai đoạn căng thẳng đỉnh điểm. Theo phong cách làm việc trước đây của Lục Diễn Nam, chắc chắn anh sẽ hành động nhanh chóng và quyết đoán, không để lại bất kỳ con đường nào để rút lui. Không nghĩ tới, Lục Diễn Nam lại sắp xếp vào ngày kia.
Nhưng anh ấy vẫn đáp: “Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Lục.”
"Ngoài ra, gọi cho vợ tôi, bảo cô ấy không cần đợi tôi cơm tối. Sau đó, đặt nhà hàng vào tối mai." Nói xong, Lục Diễn Nam cầm bút bắt đầu xử lý văn kiện. Triệu Húc sửng sốt một lát mới đẩy cửa ra khỏi phòng.
****
Triệu Húc - trợ lý trưởng của Lục Diễn Nam, CEO của tập đoàn nhà họ Lục, đã ở bên cạnh anh bốn năm năm, việc công lẫn chuyện tư đều do anh đích thân phụ trách.
Trong vấn đề kinh doanh, Lục Diễn Nam luôn là người quyết đoán, đã nói là làm. Đó là sự thật không chỉ trong Tập đoàn họ Lục mà còn trong toàn bộ giới doanh nghiệp thành phố phía Đông không ai không biết. Vì vậy, với tư cách là trợ lý chính của anh, việc xử lý bất kỳ công việc nào cũng cần tuân theo một nguyên tắc đơn giản và rõ ràng: càng nhanh càng tốt và tránh sai sót.
Về vấn đề cá nhân, trách nhiệm của Triệu Húc chủ yếu liên quan đến việc chuẩn bị quần áo theo mỗi quý và thu xếp quan hệ lễ nghĩa giữa các bên qua lại, với các nguyên tắc không thay đổi.
Tóm lại, sau khi đi theo Lục Diễn Nam mấy năm này, Triệu Húc đã đại khái hiểu được tính tình của người nắm quyền thành phố phía Đông này. Dùng tám từ để diễn tả, nhìn thì ôn hòa nhưng rất nghiêm khắc.
Trong hầu hết các vấn đề ngoài công việc, Lục Diễn Nam đều rất lạnh nhạt. Ngay cả khi tiếp xúc với cha mình, Lục Quốc Cường và mẹ, anh ấy vẫn tỏ ra thờ ơ.
Cho nên, ban đầu Triệu Húc cho rằng nếu là quan hệ thông gia cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến công việc và lịch trình hàng ngày của Boss. Nhưng anh không nghĩ đến ngày hôm sau khi kết hôn sẽ gặp phải hai sự việc bất ngờ.
Cuộc họp thường lệ bị hoãn và lùi lại chuyến bay xuất hành.
Xem ra, vị phu nhân mới tiến vào cửa này, có ý nghĩa không hề nhẹ trong lòng Boss.
****
Tô Mạn nhận được điện thoại của Triệu Húc khi cô đang sắp xếp lại bàn trang điểm. Sản phẩm chăm sóc da và một số vật dụng linh tinh khác của cô mới được giao ngày hôm qua, cô chưa có thời gian để sắp xếp chúng một cách cẩn thận.
Trong cuộc gọi, trợ lý Triêu Húc đề cập đến lịch trình của tổng giám đốc Lục hôm nay khá bận, buổi tối còn có bữa tiệc xã giao nên anh sẽ không về Phong Loan ăn tối.
Tô Mạn đơn giản đáp lại đã hiểu rõ, sau đó cúp điện thoại.
Ngoài câu này, cô cũng không biết phải nói gì nữa.
Hỏi mấy giờ anh về có vẻ hơi vượt quá khuôn phép, mà với mức độ thân mật của họ bảo anh đừng uống nhiều quá, lại có vẻ quá sớm.
Nếu là kết hôn với người khác, có lẽ sẽ ở chung với nhau không khó đến thế.
Khi hai người đứng ở vị trí ngang hàng, mỗi người nắm lấy những gì họ cần, có lợi ích đan xen, giao tiếp sẽ trôi chảy hơn nhiều.
Nhưng Lục Diễn Nam thì khác. Vị trí của anh trên cô, anh có phong cách và ranh giới riêng biệt, Tô Mạn còn không thể xác định được anh muốn cuộc hôn nhân này gắn bó hay không can thiệp vào chuyện của nhau.
Mang theo nhiều tâm sự, Tô Mạn thu dọn xong thì đã là giữa trưa. Úc Tình gọi điện để hỏi xem cô ấy có thời gian vào buổi chiều không, vì đến khuya Lục Diễn Nam mới về nhà. Hai người đồng ý gặp nhau lúc 2 giờ chiều tại quầy bar ở sảnh của khách sạn WS South Heaven.
Trà chiều ở WS South Heaven vốn nổi tiếng thơm ngon. Bánh macaron mâm xôi không có vị quá ngọt như đường nhân tạo, kết hợp hoàn hảo với mật trà đào hơi chua.
"Tô Mạn, mọi chuyện thế nào rồi?" Tô Mạn vừa mới ngồi xuống, Úc Tịch thần bí hỏi.
"Cái gì thế nào?"
“Đêm tân hôn thế nào?” Úc Tình cố ý hạ giọng, làm cho Tô Mạn hiểu được cô đang hỏi gì.
"Cũng được... khá tốt..."
Thực ra tối qua, Lục Diễn Nam rất dịu dàng, màn dạo đầu dài không tưởng. Cô tan chảy dưới thân anh, dường như biến thành một vũng nước, cho đến khi cô đủ ướt và đủ khao khát, anh mới tiến vào. Trong chớp mắt, cô có cảm giác cơ thể bị xẻ đôi, cô cắn vào vai anh một cách đau đớn. Anh kiềm chế tạm dừng, kiên nhẫn hôn môi, dịu dàng, dỗ dành cô thả lỏng.
"Ngoan, em thả lỏng đi.”
Tô Mạn ngày càng chìm sâu vào giọng nói trầm thấp và sự vuốt ve dịu dàng của anh, đau đớn được thay thế bằng khoái cảm. Anh chuyển động theo quy luật, cô cắn răng và chịu đựng.
“Tô Mạn, kêu ra tiếng đi em.” Anh vừa ghé sát tai trầm thấp cô nói, vừa đẩy nhanh tiết tấu.
Mười ngón tay của bọn họ giao nhau, đôi mắt đen lạnh lùng thường ngày của Lục Diễn Nam giờ đây nhuốm đầy ham muốn mãnh liệt không thể thoát ra. Tô Mạn dường như rơi vào trong đó, dưới mỗi một cái va chạm của anh, cô nũng nịu rên khẽ.
Cuối cùng, anh di chuyển càng lúc càng nhanh, càng lúc càng sâu, khiến cô bám chặt lấy cánh tay cường tráng của anh. Không biết chìm trong khoái cảm bao lâu, rốt cục anh nóng bỏng phun vào nơi sâu nhất của cô.
Tóm lại, đó là một trải nghiệm rất tốt, không hề có sự kháng cự, giống như nước chảy thành sông, thuận theo tự nhiên.
“Nè nè nha, bây giờ là ban ngày đó! Cậu đừng có làm ra cái mặt hưởng thụ như thế!” Úc Tình trêu ghẹo khiến Tô Mạn đỏ mặt che hai má. Chỉ cần nhắc đến thôi cũng khiến tim cô đập nhanh hơn.