Gió Nam chậm rãi nổi lên rồi

Chương 1: Kết hôn

Trước Sau

break

Vào tháng 12, tại thành phố nằm ở phía Đông, gió lạnh chợt thổi đến, lá rụng phủ kín thềm.

So với hai ngày trước đó, độ ấm lại giảm thêm một chút, tuy rằng ánh nắng chiếu rọi, nhưng trong không khí lại có cảm giác lạnh buốt.

Tô Mạn khép chiếc áo choàng, cổ lông cừu màu xanh lá trên người, lát nữa hôn lễ sẽ được cử hành, tốt nhất là cô không nên để bản thân bị cảm.

Vì thời gian gấp gáp, địa điểm tổ chức hôn lễ được ấn định trực tiếp tại nhà tổ của nhà họ Lục nằm ở lưng chừng núi. May mắn rằng căn nhà thậm chí còn to hơn một trang viên, vì thế việc trang trí được tiến hành vô cùng tráng lệ.

Sắc xanh đậm của rừng cây bao phủ, trở thành màu sắc chủ đa͙σ. Với những tác phẩm mỹ nghệ bằng sắt được nạm vàng cùng với ánh đèn vàng ấm áp như vị thần của bình minh ló dạng giữa khung cảnh mờ mịt nơi rừng rậm. Giữa cảnh sắc không trăng nổi lên cơn gió nhẹ, làm thức tỉnh những tinh linh, đầu đông nơi rừng rậm dường như còn cảm nhận được hương hoa mùa hè.

Lúc này, trong gian nhà, khách khứa đông đúc, náo nhiệt lạ thường. Cho dù cách xa lối vào cũng có thể nghe được tiếng người nói ồn ào. Tiệc cưới nhà họ Lục, tất nhiên sẽ quy tụ rất nhiều nhân vật có quyền lực của thành phố phía Đông.

Hai mươi phút trước khi bắt đầu hôn lễ, chú rể Lục Diễn Nam tới muộn. Anh đẩy cửa phòng chờ đi tới, khẽ gật đầu và nói: “Xin lỗi, trên đường tới có chút tắc nghẽn.”

Tô Mạn xua tay tỏ ý không sao, sau đó cô cầm bó hoa do phù dâu Úc Tình đưa cho, đứng trước cửa hít một hơi thật sâu.

Vẫn là có cảm giác không chân thật. Rõ ràng hai người gặp mặt chưa được mấy lần đã cùng nhau bước lên đài lễ, tuyên thệ làm vợ chồng.

“Nắm chặt tay.” Tô Mạn có chút thất thần trong giây lát, Lục Diễn Nam đã thay đổi lễ phục. Đó là lễ phục theo phong cách trung cổ thể hiện phong thái lịch lãm của người đàn ông một cách hoàn hảo, nhưng trên măng-sét tinh tế thêu ba chữ “LYN” lại mang thêm một chút khoảng cách lạnh nhạt.

Anh nâng cánh tay ra hiệu Tô Mạn làm theo. Ngón tay mảnh khảnh của cô đặt lên cánh tay mạnh mẽ của anh, hương hoa diên tĩnh lặng hòa cùng mùi gỗ đen mát lạnh khi cả hai kề sát nhau. Đuôi váy cưới trang trí những mảnh kim cương vỡ bắt đầu chuyển động theo điệu nhạc vang lên.

Hôn lễ diễn ra vô cùng long trọng, hình ảnh tóc tai quần áo gọn gàng thơm ngát, yến tiệc linh đình, pháo hoa rực rỡ chiếu sáng khắp bầu trời. Cho đến khi hôn lễ hoàn toàn kết thúc, âm thanh của tiếng pháo hoa nổ vẫn vang vọng trong tâm trí Tô Mạn.

*

Sáng hôm sau, ánh nắng vàng xuyên qua tấm rèm lưới hoa, rọi ánh sáng lên hàng mi dài của Tô Mạn. Cô mở mắt, nhìn căn phòng với phong cách trang trí xen kẽ màu nâu và trắng, cảm thấy nhất thời có hoang mang.

Nơi này là biệt thự Phong Loan, phòng cưới của cô và Lục Diễn Nam sau hôn nhân.

Người sau lưng dường như nhận ra sự thay đổi của hơi thở, siết bàn tay đặt trên eo nhỏ của cô, “Tỉnh rồi à?”

Giọng nói không đem lại sự lạnh lẽo như thường ngày, mang theo chút khàn khàn vào buổi sáng, pha chút quyết rũ, gợi nhớ đến tiếng thở hổn hển trầm thấp của anh đêm qua khi ghé vào tai cô.

Gương mặt Tô Man hơi ửng đỏ: “Ừm, tôi đánh thức anh à?”

"Không," Lục Diễn Nam xoay người xuống giường, đi về phía phòng để quần áo. Tô Mạn cảm thấy có một khoảng trống quanh eo mình, chính cô cũng không thể nói rõ được cảm giác đó.

Cô không cảm thấy ác cảm với sự hiện diện của Lục Diễn Nam, thậm chí cảm thấy sự thân mật tối qua là điều gì đó tự nhiên giữa hai vợ chồng, mặc dù thực tế là họ không thành thục chuyện này. Có lẽ đây chỉ là điều mà các cặp vợ chồng vốn nên làm?

Trong khi Tô Mạn vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ, Lục Diễn Nam đã bước vào phòng tắm không chút do dự. Anh quen với việc dậy đúng tám giờ để rời giường tắm rửa, nhưng hôm nay anh lại trễ nửa tiếng, có lẽ là do tối hôm trước uống quá nhiều. Anh vốn định sau khi tỉnh dậy sẽ làm quen với cô hơn một chút, nhưng nhìn thấy cánh tay mảnh khảnh trắng sứ của cô lộ ra từ trong chăn, anh không thể kiềm chế được mà trực tiếp ấn cô xuống thân mình.

*

Hai người thu dọn xong thì đã là chuyện của hai mươi phút sau. Ở tầng dưới, nhà ăn đã dọn xong bữa sáng - cháo bào ngư và sò điệp, tôm và trứng cuộn, cùng với nhiều món ăn kèm khác.

Người hầu đưa cô khăn ấm sạch để lau tay và thưa “bà chủ”. Tô Mạn vẫn chưa quen với cách gọi như vậy, mặt cô hơi đỏ lên.

Lục Diễn Nam vừa đặt iPad xuống, nhìn thấy cô trong ánh ban mai, làn da ửng hồng. Anh nhớ đến sự đụng chạm mềm mại và tinh tế của đêm qua, khuấy động điều gì đó trong lòng anh.

“Còn đau không?” Lục Diễn Nam hỏi.

Thoạt đầu, Tô Mạn còn không phản ứng lại, nhưng khi chiếc thìa chạm vào bát phát ra âm thanh giòn giã, cô chợt nhận ra, miếng cháo chuẩn bị đưa vào miệng cô cũng trở nên nóng bỏng.

 

"Không... không còn đau nữa." Người này...nói một câu không đầu không đuôi như thế, còn có người đang đứng bên cạnh.

"Ừm" Lục Diễn Nam thấy mặt cô càng ngày càng đỏ, cho rằng cô xấu hổ nên cũng không hỏi them, “Người hầu trong nhà sẽ có mặt theo đúng lịch trình, những lúc khác sẽ ở vọng lâu phía sau, cô có thể liên lạc với họ bằng cách gọi số điện thoại nội tuyến. Ngoài ra, cầm lấy tấm thẻ này, cô có thể tự mình quyết định cần phải mua thứ gì.”

Đó là tấm thẻ đen không giới hạn do American Express phát hành dành cho chủ sở hữu hầu hết là các nhân vật chính trị và tỷ phú hàng đầu được American Express mời, không chấp nhận xin đăng ký thẻ.

Tô Mạn đang cân nhắc có nên tiếp nhận hay không. Mặc dù họ đã kết hôn nhưng đó vẫn là một cuộc hôn nhân thương mại. Sẽ tốt hơn nếu giữ mọi thứ rõ ràng về mặt tài chính, mặc dù không có nhiều tình cảm.

“Không đủ?” Lục Diễn Nam thấy Tô Mạn không phản ứng, cho rằng cô không biết thẻ này không có hạn mức chi tiêu.

Tô Mạn lắc đầu: “Không, chỉ là hơi lạ thôi.”

Lục Diễn Nam ý thức được, đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Không có gì kỳ lạ, bây giờ cô là chủ nhân của ngôi nhà này, đó là lẽ tự nhiên.”

*

Ngay cả sau khi dùng xong bữa sáng và lên lầu, Tô Mạn vẫn cảm thấy hỗn loạn trước hai chữ “bà chủ”.

Có lẽ là vì quan điểm khác nhau, dường như so với cô Lục Diễn Nam đã sớm tiếp nhận sự thật rằng họ đã kết hôn.

Nhà họ Lục có thế lực rất lớn ở thành phố phía Đông, còn Lục Diễn Nam là con trai duy nhất của nhà họ, tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Lục, nắm giữ huyết mạch kinh tế của thành phố này, với vô số tài sản, bờ vai rộng, vòng eo hẹp và tác phong chưa từng thay đổi.

Trong khi, Tô Mạn là được “giao cho” Lục Diễn Nam một cách cứng rắn. Ba tháng trước, Tô Mạn vừa tốt nghiệp trở về nước, được cha cô - Tô Tử Sơn, thông báo chuẩn bị kết hôn. Thực ra, cô đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Là con gái thứ hai của nhà họ Tô, cô không thể gánh vác trách nhiệm của công ty như chị gái mình – Tô Minh Hạ. Vì thế, cô phải tận dụng tối đa cuộc hôn nhân của mình.

Chỉ là, cô không ngờ mọi việc lại diễn ra nhanh như vậy, cũng không ngờ người mình sắp kết hôn lại là Lục Diễn Nam, người mà bao ŧıểυ thư nhà giàu thèm muốn.

So với nhà họ Lục, nhà họ Tô tuy có chút của cải nhưng cũng chẳng thấm vào đâu. Nhưng nhà họ Tô lại sở hữu một mảnh đất, tuy không lớn nhưng lại chiếm một góc của dự án nghỉ dưỡng quốc tế lớn nhất thành phố phía Đông do Tập đoàn nhà họ Lục quy hoạch đầu tư.

Lục Diễn Nam đề nghị mua mảnh đất này, giá cả không thành vấn đề.

Nhưng Tô Tử Sơn lại nói đó không phải là vấn đề tiền bạc, ông chỉ muốn một cuộc hôn nhân. Ông muốn mảnh đất đó làm của hồi môn.

Có lẽ, mảnh đất đó thực sự quan trọng đối với dự án nghỉ dưỡng. Dù sao, ba tháng sau, Tô Mạn trở thành con dâu trong nhà họ Lục.

 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc