"Tô Mạn, chúng ta nói chuyện một chút đi." Sau khi ăn hết một bát bánh bao, Lục Diễn Nam đưa Tô Mạn ngồi xuống ghế sô pha. Thật ra, từ tối hôm qua, Lục Diễn Nam đã suy nghĩ làm sao để nói cho Tô Mạn biết, cuộc hôn nhân này kỳ thực đã được tính toán trước.
Anh gặp cô lần đầu cách đây hai năm ở London, vào một buổi chiều đầy nắng.
Cô mặc một chiếc váy lụa dài màu xanh đậm, ngồi trên một chiếc ghế dài trong công viên Greenwich, mái tóc dài được búi gọn đơn giản, đường nét thanh tú, dáng người duyên dáng.
Thỉnh thoảng có một hai con sóc chạy tới dưới chân cô, cô xé một miếng bánh mì nhỏ trong tay, “Tao cũng đói nên chỉ có thể cho bọn mày một ít thôi”. Giọng nói của cô nhẹ nhàng dịu dàng, vẻ mặt sinh động, giống như một nàng tiên nhỏ bước ra từ khu rừng ma thuật.
Anh ngồi trên bãi cỏ, gần cô thật lâu, thậm chí còn trì hoãn video cuộc họp hội nghị, nhìn cô với ánh mắt cụp xuống và nụ cười dịu dàng, nhìn tay cô vỗ nhẹ lên váy, nhìn cô cùng với bạn bè cười đùa vô tư, nhìn cô đắm mình trong ánh sáng thấp thoáng dưới tán cây ngô đồng.
Chỉ là khi đó, anh quá bận chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cô, mà thậm chí còn không kịp cân nhắc xem liệu đó có phải là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không.
Nhưng sau khi anh nhận được một cuộc điện thoại, cô đã đi mất. Anh đã tìm kiếm cô rất lâu nhưng không thấy chút dấu vết nào. Quên đi, coi như đó chỉ là một giấc mơ thôi, anh có chút tiếc nuối nghĩ.
Nhưng một thoáng kinh hồng, nào có dễ quên.
Từ đó trở đi, cô không ngừng bước vào giấc mơ của anh. Trong không gian mộng ảo nơi những bông hoa thơm chìm trong sương mờ, nơi con đường ngát hương ẩn giấu một hốc cây dẫn đến cõi mộng, nhưng anh không có chìa khóa để mở ra căn nhà trên cây đó cũng không có cách nào đến gần. Anh chỉ có thể nhìn cô khiêu vũ duyên dáng trong linh cảnh bí mật từ xa.
****
Nhưng không nghĩ tới, anh có thể gặp lại cô một lần nữa.
Ngày hôm đó, anh mời tiệc chiêu đãi Tô Tử Sơn mục đích là bàn việc mua lô đất số 7 trong quy hoạch dự án khu nghỉ dưỡng. Điều đó không cần thiết nhưng đối với họ Lục, đất đai luôn là tài sản quý giá.
"Tổng giám đốc Lục, như ngài đã biết, việc hợp tác kinh doanh với Tập đoàn Lục luôn là ước mơ cũng là sự vinh hạnh của không ít người ở Đông Thành," Tô Tử Sơn nghiêm túc nói. “Nhưng vợ tôi mất sớm, điều mà bà bất đắc dĩ phải để lại nhất chính là đứa con gái vô tư của chúng tôi. Bà giao cho tôi giao mảnh đất, căn dặn nhất định phải lấy đó làm của hồi môn cho con gái, giúp nó không bị nhà chồng ức hiếp."
“Tôi đã già, sức khỏe lại không tốt lắm, hai năm nay mọi việc ở công ty đều do con gái lớn của tôi đảm đương. Ngài cũng biết đấy, con gái trong giới này luôn phải cố gắng nhiều hơn, đó là điều khó tránh khỏi, tôi cũng chỉ có thể làm như vậy. Mong con gái út nhà tôi tìm được một người bạn đời phù hợp để giúp đỡ chị gái mình. Thiếu gia Tương nhà họ có quen với con gái út của tôi mấy ngày trước, nhưng vẫn chưa thảo luận rõ ràng. Sẽ không thích hợp nếu tôi can thiệp vào lúc này, tôi hy vọng ngài hiểu.” Tô Tử Sơn mặc dù lớn hơn Lục Diễn Nam rất nhiều nhưng vẫn lễ phép xưng hô với hắn. Rốt cuộc ở Đông Thành có ai dám luận thâm niên với Lục Diễn Nam?
Để chứng minh cho lời nói của mình, Tô Tử Sơn vừa nói vừa lấy ra một bức ảnh từ trong ví. "Ngài xem, đây là bức ảnh gia đình của bốn người chúng tôi. Con gái lớn của tôi giống tôi, còn con gái út thì giống mẹ nó."
Lục Diễn Nam lịch sự nhìn vào bức ảnh, nhưng không ngờ rằng thứ anh nhìn thấy lại là hình bóng của người con gái đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của anh.
Trong bức hình kia, cô ấy trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, buộc tóc đuôi ngựa cao, đường nét thanh tú, lúm đồng không sâu, giống như hình dáng nàng tiên trong công viên Greenwich ngày đó.
"Tôi có thể xem một bức ảnh gần đây về con gái nhỏ của ông được không?" Giọng của Lục Diễn Nam hơi run lên. Anh biết yêu cầu này có phần mạo muội, nhưng dù có tự phụ, anh cũng hoàn toàn không chấp nhận lại bỏ lỡ một lần nữa.
Tô Tử Sơn nhất thời sửng sốt, không biết anh có ý gì, nhưng ông vẫn mở album ảnh điện thoại ra. Đó là bức ảnh chụp bữa tối đoàn tụ đầu tiên sau khi về nước của Tô Mạn, cô mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, đứng giữa cha và chị gái, mỉm cười ngọt ngào.
****
"Đã nói đến chuyện kết hôn, sao không gả vào nhà họ Lục? Gia đình tôi có thể ủng hộ nhiều hơn nhà họ Tưởng." Lục Diễn Nam gần như buộc miệng ngay khi nhìn thấy ảnh của Tô Mạn.
"Ý ngài là..." Tô Tử Sơn nghi ngờ ông có nghe nhầm hay không. Lục Diễn Nam là con trai duy nhất của nhà họ Lục, gả vào nhà họ đương nhiên đồng nghĩa với việc gả cho hắn.
Thật ra, Lục Diễn Nam cũng kinh ngạc trước vội vàng của chính bản thân anh. Từ trước đến nay, anh là người sẽ luôn giữ được bình tĩnh và ổn định, nhưng lúc này anh lại theobanr năng mà đưa ra một quyết định quan trọng như thế, điều đó là không nên. Nhưng anh tuyệt đối không thể để cô thuộc về người khác, đó là toàn bộ niềm tin của Lục Diễn Nam vào thời điểm đó.
"Đúng vậy, gả cô ấy cho tôi." Lục Diễn Nam kiên định nói.
Đêm đó, Lục Diễn Nam gần như không ngủ được. Anh sắp xếp tất cả thông tin và hình ảnh của Tô Mạn từ khi cô còn nhỏ đến nay, cũng như tất cả những bức ảnh trên mạng xã hội rồi đặt chúng trên bàn làm việc của anh. Thích đi du lịch, thích âm nhạc, thích hoạt động ngoài trời, thích đồ ngọt, tính cách vui vẻ, cao 1,69m nhưng chỉ nặng hơn 50kg, quá gầy, về sau cần phải chăm cho mập lên một chút, Lục Diễn Nam nghĩ.
Trong vài lần tiếp xúc trước khi kết hôn, anh ngày càng say mê từng nụ cười và cái cau mày của cô, nhưng anh chưa bao giờ thể hiện điều đó một cách trực tiếp.
Anh đã quen với những cuộc hôn nhân sắp đặt; dù là bạn bè hay những người xung quanh, hầu hết các cuộc hôn nhân đều là vì ràng buộc về mặt lợi ích, đều chỉ là hời hợt. Ngay cả trong biểu hiện của Tô Mạn, anh cũng có thể cảm nhận được điều đó. Cô kìm nén tính cách của chính mình, trở nên thận trọng và kiềm chế. Anh hy vọng cô sẽ yêu anh, giống như anh đã mơ về cô suốt hai năm. Thế là anh khéo léo dẫn dụ cô, trong khi cô không hề hay biết.
Anh có thể cho cô mọi thứ. Khi cô đề cập đến việc muốn điều hành một trung tâm làm đẹp, anh đã đề nghị cho cô một cửa hàng tốt nhất ở trung tâm thành phố, nhưng cô nhất quyết muốn trả tiền thuê mặt bằng. Vẽ ra ranh giới cũng đồng nghĩa với việc phân rõ tình cảm giữa bọn họ, điều mà Lục Diễn Nam không thể chấp nhận.
Rồi có ngày hôm qua, anh tưởng cô ở nhà, nhưng lại nhìn thấy cô đi cùng Tương Thành.
Tác giả nổi tiếng Sử Thiết Sinh cho rằng khi ta thích một thứ gì đó, nghĩa là thấy nó tốt hoặc thậm chí vô cùng tốt, cùng với đó là suy nghĩ: muốn chiếm hữu. Tô Mạn là mong muốn chiếm hữu của Lục Diễn Nam, là ngòi nổ của anh ta, là ngòi nổ có thể khơi dậy sự hung hãn sâu sắc nhất trong anh.
Cho nên nếu việc dẫn dụ cô ấy là vô ích, vậy thì chỉ cần trực tiếp giam giữ cô ấy bên người. Đôi khi, một thoáng kinh hồng sẽ kéo đến cả đời chìm đắm, anh không có cách nào kiềm chế, cũng tuyệt đối không cho phép cô chỉ lo giữ cho bản thân mình.