Đêm đó, Lục Diễn Nam hoàn toàn giải thích cái gì gọi là lên giường hóa sói. Một người đối với người khác trầm mặc kiệm lời, một người trên giường từ đầu tới cuối đều nói lời thô tục.
“Bảo bối thật chặt.”
“Tô Mạn, em thật mềm.”
“Đừng kẹp, nếu còn kẹp, tôi sẽ làm em đến phát khóc.”
Trời đất chứng giám, đây tuyệt đối không phải Lục Diễn Nam trong nhận thức của Tô Mạn. Lúc trước, trong suy nghĩ của Tô Mạn, Lục Diễn Nam là người nghiêm khắc tự kiểm soát bản thân, luôn khách khí lại mang vẻ xa cách, môi mỏng thường mí lại, cười lạnh lùng, lúc nào cũng giống như một bình rượu lạnh.
Mà tại thời điểm đó, anh như hoàn toàn trở thành một con người khác, giống như một đám lửa, cũng giống như một lớp thủy tình thật dày trêu chọc lấy trái tim Tô Mạn, mang cô đặt vào trong lạnh lẽo, cũng mang cô chìm vào du͙© vọиɠ không thể kiềm chế nổi.
Cô có thể tiến đến gần anh không? Tô Mạn bị đâm đến cả người xóc nảy, vừa mê mang nghĩ.
“Dừng lại…” Lần thứ tư bị Lục Diễn Nam đặt dưới thân, Tô Mạn đã cào lưng anh đến mức chảy máu, “Xin anh…” Lục Diễn Nam, cúi đầu, đem Tô Mạn đang mềm giọng nức nở cầu xin dừng lại mà hôn xuống. Trán cùng chóp mũi mang theo lớp mồ hôi mịn run run mà chảy xuống, hai người lưu luyến trao đổi môi lưỡi.
Không muốn…Nếu có thể nói không thì đừng nên làm vậy. Bởi vì, nếu như thế, cô sẽ không trở thành thứ cảm xúc cưỡng bức và không thể kiểm soát được của anh. Sự chiếm hữu là điều đáng sợ nhất trên thế giới này, trong đêm hôm đó, tình yêu cố chấp của anh đã hoàn toàn bùng cháy.
Cuối cùng, anh ôm một Tô Mạn đang không tự chủ được mà run rẩy hai chân đi tắm. Sau khi lên giường, cô núp sang một bên, “Anh tránh xa tôi ra một chút.” Sau trận hoan ái, cô ngay lập tức trở về là một con hồ ly nhỏ bị vặt lông, Lục Diễn Nam còn vì thế mà cảm thấy hết sức đáng yêu, đây là dáng vẻ cô vốn có.
“Ngoan, không làm em nữa, chỉ ôm ngủ thôi.” Anh kiên nhẫn dỗ dành, Tô Mạn nhìn anh không có thêm hành động nào khác lạ thì chậm rãi buông lỏng cảnh giác, chui vào ngực anh, mấy giây sau lập tức chìm vào giấc ngủ. Câu “tôi thích em” rốt cuộc có ý nghĩa gì cũng quên hỏi.
****
Ngày hôm sau, Lục Diễn Nam cũng không đến công ty, anh tính toán thời gian đi công tác một tuần rút ngắn chỉ trong năm ngày, cho nên còn trống một chút thời gian sẽ dành cho Tô Mạn. Chỉ là, cái vị cần được dành thời gian kia thẳng đến trưa cũng chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Tô Mạn.” Lục Diễn Nam đã kết thúc video họp hội nghị, hai tay khoanh trước ngực, đứng bên giường kiên nhẫn gọi cô.
“Ưm.” Cô kêu một tiếng như mỗi kêu, rồi xoay người, vùi cái đầu nhỏ vào trong đống chắn mềm, tiếp tục say giấc.
Lục Diễn Nam căn bản sợ cô ngủ qua giờ cơm sẽ đói, tay vươn vào chăn vỗ lên mông mềm, “Em có dậy hay không?”, giọng nói mang thêm phần uy hiếp, Tô Mạn nháy mắt hơi tỉnh dậy, nhưng vẫn còn chui trong chăn giãy dụa.
“Ngủ thêm 10 phút nữa được không?” Cô nhấc chân, đạp đạp chăn.
Bàn tay anh đặt trên mông mềm lại tiếp tục hướng lên trên, “Không dậy nổi tôi sẽ cởi quần áo của em.” Lại còn không giống như đang đùa giỡn mà một tay xoa nắn cô, một nay bắt đầu cởi thắt lưng.
“Tôi thua, tôi dậy đây.” Hoàn toàn tỉnh ngủ, thậm chí không thể ngủ thêm được nữa, ít nhất là một tuần nữa cũng không thể. Cô hiện tại toàn thân đau nhức, chân cũng đau không đứng được.
“Lục Diễn Nam, tôi cảm thấy bản thân bị lừa.” Tô Mạn vén chăn lên, hờn dỗi xốc chăn lên hai lần, “Anh không có chút liêm sỉ nào.”
Boss họ Lục nào đó bị tố cáo mà mỉm cười, liêm sỉ? Cái gọi là liêm sỉ là khi anh có thể kiên nhẫn, nhẫn nhịn. Nhưng cô nhóm lên ngọn lửa trong lòng anh, làm sụp đổ thành trì được gây dựng từ lâu mà không hề hay biết, vậy anh chỉ có thể dùng hành động để nói cho cô biết: Trước mắt mọi người, anh có thể làm một chính nhân quân tử, nhưng chỉ khi ở trước mặt cô, anh có thể hóa thành mặt người dạ thú.
****
“Cẩn thận bỏng.” Bốn mươi phút sau, cuối cùng Lục Diễn Nam cũng đợi được cho đến khi Tô Mạn rửa mặt xong, cùng ngồi vào bàn ăn. Bánh bao thịt cua nhỏ được hầm mềm đặt trong bát hoa sứ trắng cùng với họa tiết xanh, bên trong bay lên mùi thơm ngon miệng. Lục Diễn Nam cầm thìa, xúc một miếng thổi thổi cho bớt nóng, lại tiếp tục dặn dò rồi đút cho Tô Mạn.
Tô Mạn thoải mái đón nhận, không phải vì điều gì khác, bởi vì “hành vi cầm thú” của anh ta đêm qua. Anh sảng khoái rên rỉ không ngừng, cô lại như bị người ta đánh tám trăm cái, cùng với bị bắt quỳ gối dập đầu thêm ba trăm lần.
“Có phải chúng ta chỉ ăn bánh bao cho bữa trưa vì tối nay chúng ta sẽ ăn tối ở ngôi nhà cũ không?” Tô Mạn cắn một miếng bánh bao vỏ mỏng. Tối qua, cô đã bị vắt kiệt sức nhưng lại chỉ cho cô ăn mấy cái bánh bao nhỏ vào bữa trưa. Tổng giám đốc Lục không thể nào mua được những món như cá luộc, vịt hồ lô, tôm đuôi phượng, xôi ngọt thập cẩm sao? Hơn nữa, anh vừa nói với cô rằng anh sẽ trở lại ngôi nhà cũ vào buổi chiều, chuyến thăm đầu tiên kể từ khi họ kết hôn, mà cô thậm chí còn chưa có thời gian để chọn quần áo.
Thực ra, đó đều là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô có chút khó chịu.
Lục Diễn Nam thấy tâm trạng cô không tốt, dáng vẻ giống như một đứa trẻ tan học về nhà mà không được cho ăn thịt nên không vui. “Hôm nay, tất cả người làm đều nghỉ, đây là đồ ăn do tôi làm. Cũng là thứ duy nhất tôi biết,” anh kiên nhẫn giải thích.
“Anh nấu ăn?” Tô Mạn kinh ngạc. “Từ nhào bột đến chuẩn bị nhân bánh?” Người đàn ông quyền cao chức trọng, dường như không can dự vào các vấn đề trần tục, thực sự biết nấu ăn?
Lục Diễn Nam: “…Không, tôi chỉ xé gói đến cho vào nồi, rồi bày ra.”
…Được rồi, coi như đề tài này chưa từng bắt đầu đi!