Gió Nam chậm rãi nổi lên rồi

Chương 11: Thích

Trước Sau

break

 

Bên này buổi họp mặt đồng môn sắp kết thúc và bên kia bữa tiệc chào mừng cũng sắp tàn.

 

Không khí rất náo nhiệt, Ôn Viễn đi trước, vẫn nói đùa: “Hồi đó anh Nam còn trẻ, vẫn có chút biểu cảm giống con người, không giống bây giờ, sống như một tu sĩ.”

 

“Ừ, anh Nam cùng đi chơi đi, mới hơn chín giờ một chút thôi,” Tạ Minh Tuấn cũng tham gia, bọn họ muốn đến KTV một lát. Lục Diễn Nam nói: "Mọi người cứ đi trước đi, Tô Mạn còn chưa biết tôi đã trở về."

 

Chu Văn Khiết nghe thấy khiến nụ cười trên gương mặt cô có chút nao núng, “Anh Nam thật sự rất quan tâm đến chị dâu.”

 

Tuy cô cố gắng kìm nén nhưng lời nói vẫn phát ra có chút chua chát, vài người đứng gần nhìn thấy tình huống này cũng không tiếp tục chủ đề mà đi về phía thang máy.

 

"Đó có phải là Lục Diễn Nam không?" Úc Tình là người đầu tiên bước ra khỏi phòng riêng. Lục Diễn Nam có khí chất nổi bật, rất dễ nhận ra trong đám đông.

 

Tô Mạn nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó, đi cùng với một người phụ nữ. Anh đã trở về vậy mà cô thậm chí còn không biết. Trong phút chốc, suy nghĩ của cô hỗn loạn, cô nhớ đến giọng điệu lạnh nhạt của anh ngày hôm qua trong điện thoại, khiến bước đi của cô chậm dần.

 

****

 

Khi hai nhóm đến gần thang máy, họ chắc chắn sẽ hội tụ. Ôn Viễn là người đầu tiên phát hiện ra Tô Mạn. "Chị dâu?"

 

Cùng lúc "chị dâu" được gọi ra, Lục Diễn Nam cũng nhìn thấy Tô Mạn. "Tô Mạn?" Lục Diễn Nam gọi lớn, đưa tay, ra hiệu cho cô tiến lại gần.

Tô Mạn tiến lại gần một bước, cũng không đưa tay ra đáp lại. Lục Diên Nam hơi nhíu mày, sau đó vươn cánh tay dài kéo cô vào lòng, khiến Tô Mạn lảo đảo đứng không vững.

 

Anh đột nhiên phát điên cái gì…?

 

“Em đi ăn tối cùng bạn?” Lục Diễn Nam cũng không ngờ lại gặp được Tô Mạn ở đây. Anh tưởng cô đang ở nhà. Nhìn thấy Úc Tình và một nhóm người khác, anh đoán đó là một buổi liên hoan tụ tập bạn bè.

 

"Chỉ là một buổi họp lớp thôi." Tuy rằng Tô Mạn không hiểu được hành động của Lục Diễn Nam, xung quanh còn có rất nhiều người, cô cũng không thể trực tiếp hỏi. Bên ngoài cô ấy vẫn giữ vẻ mặt bình thường đồng thời giới thiệu từng người.

 

"Chào anh, tổng giám đốc Lục."

 

"Rất vui được gặp tổng giám đốc Lục."

 

Bạn cùng lớp của Tô Mạn chủ động chào hỏi Lục Diễn Nam, anh ấy cũng lần lượt mỉm cười đáp lại. Tuy nhiên, không biết vì cái gì khi đến lượt Tương Thành bắt tay, trong mắt Lục Diễn Nam chốc lát dường như mang theo một tia lạnh lùng, khó nắm bắt.

 

"Xin chào, tôi là Chu Văn Khiết."Bên này, cuộc giới thiệu còn chưa, bên kia Chu Văn Khiết cũng chủ động chào hỏi Tô Mạn. Nhìn thấy thái độ bình tĩnh của Chu Văn Kiệt, Ôn Viễn và những người khác không khỏi cảm thấy trong lòng hơi chấn động. Nếu mọi thứ vẫn bình thường thì đáng lẽ họ phải gọi là cô ấy là chị dâu.

 

Tô Mạn không biết gì về câu chuyện quá khứ giữa Lục Diễn Nam và Chu Văn Khiết. Cô cũng thân thiện đáp lại: "Xin chào, tôi là Tô Mạn."

 

Sau đó, Ôn Viễn hộ tống Chu Văn Khiết về nhà. Chu Văn Khiết suốt đường đi vẫn im lặng. "Cậu cũng thấy đấy, anh Nam chưa bao giờ đối xử với ai như vậy. Mảnh đất của nhà họ Tô có ý nghĩa gì đối với tập đoàn Lục? Còn nói đến, dù mảnh đất đó có quan trọng đến vậy thì anh Nam cũng sẽ không bao giờ qua loa đồng ý một cuộc hôn nhân như vậy thế. Nếu hôn nhân là điều mà anh Nam có thể dễ dàng thỏa hiệp, thì hồi đó…”

 

"Tớ hiểu." Chu Văn Khiết ngắt lời Ôn Viễn. Vừa rồi, vẻ mặt và hành động mà Lục Diễn Nam biểu hiện khi nhìn thấy Tô Mạn là điều cô chưa từng được thấy trước đây. Cô biết đó là thứ tình yêu thật lòng, là sự tự nguyện.

 

****

 

“Nhưng ngoài mảnh đất đó ra, giữa họ còn mối liên hệ nào khác?” Chu Văn Khiết cố gắng tìm ra một câu hỏi không thể trả lời.

 

Ôn Viễn lắc đầu, "Ta không biết, anh Nam cũng không nhắc tới, câu không cần đào quá sâu, cậu cũng biết tính tình của anh Nam mà, cứ để như vậy đi."

 

Ôn Viễn đã cùng Chu Văn Khiết lớn lên, cô cũng biết rằng bên dưới tính cách có vẻ điềm tĩnh của Văn Khiết là sự cố chấp. Khi bị Lục Diễn Nam từ chối, cô ấy đã rất suy sụp. Bây giờ dưới tình huống này, cô khó có thể bình tĩnh chấp nhận được.

 

Ôn Viễn chỉ hy vọng cô đừng đi quá xa, nếu không sẽ không ai có thể ngăn cản cô. Tình bạn của bọn họ kéo dài nhiều năm như vậy, Ôn Viễn cảm thấy cô vẫn nên đưa ra lời khuyên cho Chu Văn Khiết.

 

****

 

Tô Mạn cũng im lặng suốt chặng đường. Ngoài cửa sổ xe, cơn mưa nhỏ hòa với tuyết rơi kéo đến không khí lạnh thấu xương. Những ánh đèn neon nhiều màu sắc, bị bánh xe ô tô chuyển động kéo dài, bóp méo, tạo nên thứ ánh sáng kỳ lạ, có chút siêu thực.

 

Ban đêm là khoảng thời gian luôn khiến con người ta mang cảm giác đè nặng. Anh ấy đã trở về khi nào? Tô Mạn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Dường như không có câu trả lời nhưng dường như cũng quá dễ dàng để tìm ra đáp án.

 

"Em đang nghĩ gì thế?" Lục Diễn Nam nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của Tô Mạn.

 

Tô Mạn bị giọng nói quen thuộc đưa về hiện thực. “Không có gì, chỉ là hồi tưởng lại một số chuyện ở trường với bạn học cũ, nhớ lại thôi.”

 

Nhưng đó đâu phải là sự hồi tưởng. Tâm trí cô hiện tại tràn ngập những suy nghĩ về việc cô nên làm thế nào trong cuộc hôn nhân này, cô gần như vô thức bắt đầu quan tâm đến cái nhìn của anh.

 

Hồi tưởng.

 

Vẻ mặt Lục Diễn Nam đột nhiên cứng nhắc, trong xe dường như đột ngột hơi u ám, nhiệt độ giảm xuống, Tô Mạn cảm nhận được bầu không khí xung quanh anh có sự thay đổi. Nhưng đêm qua anh lạnh nhạt với cô như vậy, hiện tại cô không biết phải đáp lại thế nào.

 

****

 

Vốn tưởng rằng bầu không khí lạnh lẽo này sẽ tiếp tục kéo dài. Không nghĩ đến vừa mới tiến vào phòng ngủ, còn chưa kịp cởi áo khoác, Tô Mạn đã bị Lục Diễn Nam đè lên bàn trang điểm.

 

Tô Mạn tối nay mặc một chiếc váy dài màu nâu nhạt viền ren, anh nhanh chóng vén váy cô lập tức tiến vào mà không có màn dạo đầu.

 

“A…Đau quá.” Tô Mạn thực sự cảm thấy đau, cái đó của anh thực sự lớn không tưởng tượng nổi, ngay cả khi ướt át còn khó có thể tiếp nhận dễ dàng, huống chí là trong tình huống bên dưới không có màn dạo đầu, hoàn toàn khô khốc. Lục Diễn Nam vẫn không nói lời nào, lại tặng thêm lực chen vào giữa hai chân cô, một mực giữ lấy cô, không còn sót lại chút ôn nhu nào của ngày đó.

 

Đợi cho đến khi tiến vào toàn bộ, anh mới bắt đầu hôn nhẹ lên môi Tô Mạn.

 

Tô Mạn vểnh mông cố gắng tìm kiếm một tư thế thoải mái hơn một chút, khiến anh đưa tay bóp cằm, cúi đầu tận hưởng mà hôn môi, tay còn lại lần theo mép váy tham lam luồn tay vào bên trong, vuốt ve cơ thể cô.

 

So với lý trí, thân thể cô chậm rãi thỏa hiệp trước, cơ thể Tô Mạn dần ướt át, bắt đầu phát ra âm thanh rên rỉ mê người.

“Tô Mạn?”

“Hả?” Tô Mạn hoảng hốt đáp lại.

“Tôi đã từng nói cho em biết…rằng tôi thích em chưa?”

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc