Sau khi cuộc gọi kết thúc, Tô Mạn thật lâu sau cũng không thể ngủ được. Khi cô nói đùa về việc liệu tiền thuê có thể giảm hay không, giọng điệu của Lục Diễn Nam dường như trầm xuống hơn rất nhiều.
Lời nói của cô có vượt quy củ quá không?
Cũng một lúc lâu sau đó không thể ngủ được là Lục Diễn Nam. Anh dựa vào chiếc ghế sô pha đen tuyền, điếu thuốc trên tay bập bùng, đôi mắt như vực sâu trước cơn bão, sáng tối đan xen, trong đầu tràn ngập hình bóng yêu tinh trong bộ váy màu xanh đậm—
Ngày hôm sau, trên chuyên cơ bay riêng BBJMAX7, Triệu Húc đang chỉnh lý lại các hạng mục mà Lục Diễn Nam đã sắp xếp ngày hôm qua. "Tổng giám đốc Lục, danh sách tranh ảnh của cuộc đấu giá mùa thu đã được Tô Phú chuyển đến. Ngài có cần xem qua không?"
Triệu Húc mấy ngày nay cảm thấy thật thú vị với sự thay đổi của Boss. Vị CEO họ Lục trước đây buồn tẻ và vô vị này giờ đây lại nhờ anh ta đi tìm đồ trang sức trên khắp thế giới hoặc gọi điện về Phong Loan để hỏi vợ xem cô ấy đã ăn uống đúng giờ chưa.
Ôi, sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại.
Lục Diễn Nam ngước mắt lên: "Cuối cùng là cái gì?"
"Đó là viên kim cương màu hồng nặng 15,38 carat tên là Unique Pink, được cắt theo hình quả lê, cấp màu Fancy Vivid Pink, độ trong VVS2, với giá khởi điểm là 28 triệu đô la Mỹ..."
"Ừm, đấu giá đi."
Triệu Húc gật đầu, tiếp tục thu xếp việc khác. Bởi vì hôm qua điện thoại nghe giọng vợ anh mang theo chút giọng mũi, nên anh muốn nâng cấp hệ thống điều hòa không khí mới với trị giá lên đến bảy con số đặt trong biệt thự Phong Loan của họ...
Vì vợ anh thích đi chân trần nên họ cần bổ sung thêm một bộ lò sưởi trong tường của Glamm đặt ở phòng ngủ chính...
Vì vợ anh...
****
Cùng lúc đó, Chu Văn Khiết cũng đang làm việc ở phòng kế bên. Cuộc trò chuyện giữa Lục Diễn Nam và Triệu Húc lọt vào tai cô giữa tiếng động cơ máy bay gầm rú, đồng thời cũng đi sâu vào trái tim cô—
Khi máy bay hạ cánh, ở trong nước trời đã tối. Ôn Viễn, Tạ Minh Tuấn và Quý Phong nghe nói Chu Văn Khiết đã trở về vì thế quyết định tổ chức một bữa tiệc chào mừng. Lục Diễn Nam không muốn đi, nhưng lại không thể từ chối được sự nài nỉ của mọi người nói rằng họ hiếm khi mới gặp mặt đầy đủ thế này. Vì vậy, trước khi kịp làm vợ mình bất ngờ, anh đã bị kéo đến biệt thự Vọng Giang.
Biệt thự Vọng Giang, đúng như tên gọi, là một tòa viện phủ nằm cạnh ven sông, ba tầng được xây bằng gạch đỏ và trắng. Nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng lại là một trong những nhà hàng cao cấp nhất ở thành phố phía Đông, với hệ thống thành viên - không được mời, không được vào.
Nhưng ngay cả ở một nơi tĩnh lặng như vậy, hôm nay cũng có phần náo nhiệt.
Bên cạnh căn phòng tổ chức bữa tiệc chào mừng của Chu Văn Khiết, tại gian phòng cánh vách đồng thời cũng là buổi tụ họp của hơn mười người bạn đồng môn.
"Tô Mạn, kết hôn với Lục Diễn Nam có cảm giác thế nào?"
Nhóm bạn học cấp ba của họ đều có hoàn cảnh xuất thân khá giả. Bởi vì lúc Tô Mạn kết hôn có một số người đang du học hoặc làm việc ở nước ngoài nên chưa tập hợp đầy đủ. Bây giờ, khi năm mới đang đến gần, hầu hết họ đều đã trở về cũng coi đó như một cuộc tụ họp.
“Mọi chuyện rất tốt. Không khó như tớ tưởng tượng đâu.” Tô Mạn nói. Khi nói, cô nhớ lại giọng nói trầm xuống của anh trong cuộc điện thoại tối qua. Cô cứ nghĩ tới mối quan hệ của họ đang dần tốt hơn, nhưng không ngờ rằng, một cuộc điện thoại đã khiến họ trở lại điểm xuất phát cũ.
"Thật may mắn. Hồi cấp ba chúng tớ đều nghĩ cậu sẽ cưới Tương Thành..." Tôn Bảo Đông nói. Từ trước đến nay, anh ấy luôn là người không quản lý được miệng, trước kia thường hay đem Tô Mạn và Tương Thành để trêu chọc.
Úc Tình biết chủ đề này sẽ dẫn đến Tô Mạn và Tưởng Thành, "Đùa bao nhiêu năm rồi vẫn chưa đủ à? Bây giờ chúng ta đều đã kết hôn, sau này đừng nhắc đến nữa, khiến cả hai bọn họ đều khó xử, phải không Tương Thành?"
Tương Thành ngồi đối diện mân mê ly rượu, nghe vậy liền gật đầu: "Đúng thế, chúc cậu những điều tốt đẹp nhất, Tô Mạn."
****
Nhưng làm sao anh có thể chúc phúc bọn họ một cách chân thành được?
Anh đã thích Tô Mạn từ hồi trung học. Khi đó, khi Tô Mạn thẳng thắn nói rằng cô muốn tập trung vào việc học vì thế anh đã đợi cô ba năm. Sau khi tốt nghiệp, anh tìm ra nơi cô du học, học cùng trường với cô, theo bước chân cô, bảo vệ và đồng hành cùng cô suốt chặng đường. Khi anh đến gần hơn, cô nói với anh rằng anh nên nghiêm túc cân nhắc đến việc tìm bạn gái vì cô không thích anh.
Khi anh rời xa, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau đó, anh nghe nói cha của Tô Mạn, Tô Tử Sơn, đang tìm bạn đời cho cô. Anh ngay lập tức cầu xin cha mình chủ động đến gặp, nhưng trước khi mọi chuyện được giải quyết, có tin Tô Mạn sắp kết hôn với Lục Diễn Nam.
Anh ấy biết so với người đàn ông này, anh vốn không thể cạnh tranh. Dù tập đoàn Lữ muốn gì, khi nào họ quyết định buông tay, anh cũng chỉ có thể đứng nhìn Tô Mạn trở thành cô dâu của người khác bởi vì một mảnh đất.
"Cảm ơn." Tô Mạn nói, vô cùng cảm động trước lời chúc phúc của Tương thành.
Trong những năm qua, Giang Trừng ngoài sáng trong tối đều đã bày tỏ tình cảm rất nhiều lần, nhưng cô thực sự không có cảm giác gì đối với Tương Thành, đối với bất kỳ người đàn ông nào khác cũng thế.
"Được rồi, hãy nâng ly vì một tương lai tốt đẹp cho chúng ta," nhận thấy vẻ mặt ngày càng u ám của Tương Thành, Úc Tình nâng ly, định lái cuộc trò chuyện sang chủ đề khác. Tình cảm của Tương Thành dành cho Tô Mạn rất rõ ràng, đối với nhóm bạn cùng lớp bọn họ, nhìn vào đều thấy rất rõ. Nhưng dù sao hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Tình yêu đơn phương đôi khi sẽ trở thành một loại gánh nặng.
Chủ đề khó xử này được chuyển sang một cách suôn sẻ và sau đó, họ cùng nhau trò chuyện về những kỷ niệm thời đi học—có niềm vui và nỗi buồn, ước mơ và thất vọng.
Nhìn lại chặng đường đi tới, mọi người cùng cảm thán thở dài sau những cái giá của sự trưởng thành. Chung quy lại, con người dù chủ động hay bị động, sẽ có một ngày phải từ biệt với quá khứ của mình, nhưng để chấp nhận nó một cách bình thản là điều họ chưa bao giờ học được.
"Chỉ khi cậu sợ hãi, thì cậu mới có thể dũng cảm mà bước tiếp."
Cụng ly ~ Cố lên nào ~ Cứ thoải mái và đừng quay đầu nhìn lại.
—————————
Chú thích tác giả:
Có khá nhiều nhân vật được giới thiệu trong những chương này, tôi cảm thấy có hơi lộn xộn một chút, nhưng tôi cũng cảm thấy viết đến bất cứ chỗ nào suy nghĩ của tôi đưa đến cũng khá ổn, mượt mà. Vì vậy, xin vui lòng chịu đựng nó.
Cảm ơn sự ủng hộ. Tôi sẽ tiếp tục cập nhật. Gửi tình yêu đến mọi người.