Gió Lùa Mây Bay

Chương 9: Đúng là con chó thiếu văn hóa

Trước Sau

break

Gò má Chử Ngọc áp vào gối, cô nhắm mắt lại khẽ nói: “Bị chó cắn rồi.”

Nghe vậy, Bùi Tranh bật cười khúc khích, bàn tay từ từ xoa nắn bầu ngực. 

Anh lật người cô lại, cúi đầu nhìn những gợn sóng nhấp nhô trước ngực cô. 

Hai bầu ngực trắng mịn, vừa vặn trong lòng bàn tay anh, núm vυ" đỏ hồng nhô ra giữa kẽ tay, tựa như trái cây chín trên cành. Nhịp tim dưới bàn tay anh dường như cũng nhanh hơn. Anh vùi đầu vào tai cô, bàn tay lớn vô tư nhào nặn.

“Chử Ngọc, sao ngực cậu cũng mềm thế?”

Áo lót và áo đồng phục bị đẩy lên trên, để lộ một cặp ngực mềm mại mặc sức cho anh nhào nặn. Vẻ mặt muốn kháng cự nhưng không thể phát ra tiếng của cô khiến những suy nghĩ xấu xa trong lòng anh trỗi dậy. 

Chử Ngọc nghiêng đầu, bị anh xoa nắn đến mức cắn chặt răng. Bàn tay của Bùi Tranh rất lớn, hoàn toàn khác với tay cô. Mấy ngón tay hình như có chút chai sạn, không biết có phải do thường xuyên chơi bóng rổ hay không. 

Anh tỳ ngón tay cái lên bầu ngực, dùng ngón tay còn lại nắn đầu ti rồi cúi đầu xuống. Môi lưỡi ấm áp của anh lướt dọc bầu ngực, đầu lưỡi cuốn lấy đầu ti, ép bầu ngực vào miệng anh.

Cơ thể cô đột nhiên run rẩy, giơ tay nắm lấy vai anh, thở dồn dập: “Đừng liếʍ... ưm... khó chịu lắm…”

Lưỡi anh như một con cá bơi lội, quấn lấy núm vυ". 

Mặt Chử Ngọc đỏ bừng, hai tay đẩy người anh ra xa, nhưng lại bị kéo trở lại. 

Bùi Tranh một tay siết lấy eo cô, động tác liếʍ láp chậm lại, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt cô: “Một là liếʍ ngực, hai là để tôi liếʍ chỗ đó, tự cậu chọn đi.”

“Cậu…” Chử Ngọc khẽ hít một hơi, cụp mắt xuống, “Cậu có thể dùng từ ngữ lịch sự hơn không, đừng lúc nào cũng nói những lời đó.”

Bùi Tranh nghe vậy thì nhướng mày, dùng ngón tay đang ấn vào người cô chỉ xuống dưới: “Lời nào? liếʍ chỗ đó thì có gì mà không lịch sự?”

Chử Ngọc cố nhịn, quay mặt đi, không muốn đôi co với anh nữa. 

Dường như Bùi Tranh có một hệ thống logic riêng. Cô, với tư cách là một người bình thường, không thể nào hiểu được bộ não của loài chó, cũng không thể can thiệp vào hành vi của chúng. 

Nếu người bình thường nói chuyện mà chó có thể hiểu được thì nghề huấn luyện chó đã biến mất rồi. Cô thở hắt ra, chiếc đồng hồ trên tay lại bắt đầu kêu tít tít.

Bùi Tranh nhíu chặt mày, nụ cười trên môi lập tức biến mất. 

Anh đưa tay bế cô lên, đặt ngồi trên đùi mình. Chử Ngọc cảm thấy có một thứ gì đó đang cương cứng, chọc vào giữa hai chân cô. Cô bất lực cúi đầu, tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại: “Cậu cứ phải chọc tức tôi thì mới chịu được hả.”

Tiếng báo động của đồng hồ vang lên mười lăm giây rồi tắt dần. 

Bùi Tranh ôm eo cô, cúi đầu xuống. Giọng anh cuối cùng cũng có chút nghiến răng ken két: “Chử Ngọc, cậu không cho tôi xoa, cũng không cho tôi liếʍ. Hôn cậu hai cái là cậu đã thở dốc rồi, vậy chừng nào anh mới được cᏂị©Ꮒ cậu đây?”

“Cậu dùng từ ngữ có thể…” Chử Ngọc bịt tai lại, “Sao trong đầu con trai các cậu chỉ có mấy thứ này thôi vậy?”

Trước đây, cô từng lướt mạng thấy cư dân mạng nói rằng, ở tuổi dậy thì, một nửa cấu trúc não của con trai chỉ nghĩ về cơ thể phụ nữ. Cô không tin lắm, cho đến bây giờ, khi mông cô đang ngồi trên một thứ vừa nóng vừa cứng. 

Hơi thở của Bùi Tranh trở nên nóng bỏng, anh dùng thứ đó cọ cọ dưới người cô rồi cười khẩy một tiếng: “Cứ xoa là cậu lại ra nhiều nước như vậy, khiến tôi cứ muốn liếʍ mãi.”

Chử Ngọc suýt ngất, chưa kịp nói thêm lời nào, người phía sau đã tuột quần đồng phục xuống. 

Chiếc qυầи ɭóŧ đen ôm lấy vật đang cương cứng, phồng lên. Cô lập tức nhắm mắt, bàn tay bị kéo đến nắm lấy thứ cứng rắn nóng bỏng đó.

Bùi Tranh hôn lên khóe môi cô, hơi thở đột nhiên dồn dập hơn nhiều: “Chử Ngọc, dùng tay cậu giúp tôi đi.”

Tiếng học sinh nói chuyện ngoài hành lang vọng vào, cô nín thở trong một giây. 

Nếu không chiều theo ý con chó xấu xa này, chắc chắn anh sẽ lại cởi quần cô ra và đòi cọ xát. Vẫn còn sợ hãi, Chử Ngọc nhắm mắt lại, dùng tay bao lấy thứ đó, cứng đờ từ từ vuốt lên vuốt xuống. Quy đầu to lớn tiết ra vài giọt dịch nhầy, bàn tay cô run lên. 

Người phía sau lập tức siết lấy cổ cô: “Mở mắt ra nhìn đi, Ngọc Ngọc.”

Hôm qua cô quá hoảng loạn nên không kịp nhìn rõ hình dạng của thứ này. Chử Ngọc ngả người ra sau, dựa vào ngực hắn, cắn chặt môi vì xấu hổ khi nhìn vào thứ đang nằm trong lòng bàn tay mình. Một thứ vừa thô vừa dài vừa cương cứng, gân xanh nổi đầy trên thân. Nó giật mạnh trong tay cô, cọ xát, đồng thời dịch nhầy dính ướt cũng dính vào đầu ngón tay cô. Bùi Tranh đẩy hông, vật đó cọ vào tay cô rồi vươn lên, sau đó hắn dứt khoát bao lấy tay cô, cùng vuốt lên vuốt xuống.

“Tay cậu cũng rất dễ chơi, Ngọc Ngọc.” Bùi Tranh liếʍ tai cô, giọng nói trở nên trầm thấp, “Nhanh lên, ưm…”

Tiếng thở dốc ở ngay bên tai, Chử Ngọc nhắm mắt lại, nắm chặt thứ đó vuốt lên. Lòng bàn tay cô như muốn bỏng rát, cô thật sự không thể thuyết phục bản thân rằng mình đang “thủ dâm” cho một tên thần kinh. 

Bàn tay cô vừa định buông ra đã bị anh giữ chặt lại. Bùi Tranh dường như đã đoán trước ý định của cô, bàn tay lớn lần xuống theo chiếc quần đồng phục, ngón tay luồn thẳng vào bên trong qυầи ɭóŧ của cô.

“Muốn dùng chỗ đó để cọ xát à?”

Anh khẽ thở dốc, hai ngón tay cách lớp qυầи ɭóŧ nhấn vào hạt đậu nhỏ: “Muốn cọ xát chỗ này phải không?”

Chử Ngọc rùng mình, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác kɧoáı ©ảʍ khó kiềm chế và gần như sụp đổ đó. 

Cô lắc đầu, bàn tay bao lấy thứ đó vuốt lên vuốt xuống, nghiêng đầu cắn chặt môi, cố tình tăng tốc độ thở. 

Chiếc đồng hồ lại phát ra tiếng tít tít, cô buông tay, tựa vào lòng anh hít một hơi, giọng nói đột nhiên nhỏ lại: “Bùi Tranh, tôi khó chịu quá.”

Thứ đó của Bùi Tranh đã căng cứng gần như muốn nổ tung, nhưng người trong lòng lại đột nhiên buông tay, điều này gần như khiến anh phát điên. 

Anh nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn sắc mặt cô. Thấy cô khó chịu đến mức đôi mắt gần như rưng rưng, anh cũng không còn bận tâm đến thứ đó đang cứng đến mức sắp làm rách qυầи ɭóŧ, kéo quần lên và đỡ cô ngồi thẳng: “Ngồi thế này có khá hơn không? Tim cậu sao rồi—”

“Ngồi một lát là được.”

Chử Ngọc cúi đầu, khóe môi khẽ cong lên, tựa vào ngực anh nhắm mắt lại: “Bùi thiếu gia, sức khỏe tôi không tốt, cậu đừng suốt ngày bắt nạt tôi nữa được không?”

“...”

“Bắt nạt cậu? liếʍ chỗ đó không phải là bắt nạt đâu.” Bùi Tranh dừng lại, ngón tay nâng cằm cô lên, “Chử Ngọc, làʍ t̠ìиɦ với cậu mới gọi là bắt nạt.”

Chử Ngọc mỉm cười nhẹ nhàng: “Bùi thiếu gia, bất cứ hành vi nào gây hại cho sức khỏe của tôi đều được tính là bắt nạt.”

“Đó là vì cậu chưa quen thôi.” Bùi Tranh nói với giọng thản nhiên, véo cằm cô hôn một cái, “Chử Ngọc, sau này mỗi ngày liếʍ một chút, ba ngày liếʍ nhiều hơn, rồi cậu sẽ quen thôi. Đây gọi là liệu pháp giảm triệu chứng nhạy cảm. Bị liếʍ chẳng phải rất thoải mái sao? Hôm qua tôi liếʍ cậu, cậu ra nhiều lắm mà.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc