Gió Lùa Mây Bay

Chương 10: Đúng là một con chó khốn nạn

Trước Sau

break

Tiết học đầu giờ chiều, Chử Ngọc buồn ngủ đến mức mắt gần như không mở nổi. 

Không chỉ buồn ngủ, người cô còn nóng hầm hập, đầu hơi đau, choáng váng. 

Bình thường cô có nếp sinh hoạt rất đều đặn, hiếm khi thức khuya. 

Nếu đêm nào mất ngủ, trưa hôm sau cô sẽ cố gắng ngủ bù. Nhưng trưa nay thì khác— Chử Ngọc liếc nhanh thủ phạm rồi lập tức thu ánh mắt lại, cầm cốc nước ra ngoài lấy nước.

Lớp ở tầng trên vừa học xong tiết thể dục, vài cậu con trai vừa xoay bóng rổ vừa đi lên lầu. 

Chử Ngọc ngáp một cái, đi qua khúc quanh thì va phải người đi từ phía đối diện. 

Quả bóng rổ trên tay Hàn Nhạn Thời chao đảo, tay còn lại nhanh chóng giữ lấy cánh tay cô, cúi đầu nhìn: “Chử Ngọc?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngẩng đầu lên mới nhận ra đó là người hôm qua đã cùng Bùi Tranh đến nhà cô.

Cô gật đầu chào hỏi rồi định vòng qua thì bị anh ta bước tới chắn đường.

Hàn Nhạn Thời đưa tay ném quả bóng rổ cho cậu bạn phía trước, tựa vào tường nhìn cô: “Chử Ngọc, cậu ổn chứ?”

Vẻ mặt anh ta hơi gượng gạo, ánh mắt lướt từ cổ áo đồng phục của cô lên trên. 

Quả nhiên, trên xương quai xanh của Chử Ngọc thấp thoáng những dấu vết bị cắn mυ"ŧ. 

Một vệt đỏ sẫm loang ra, nổi bật trên làn da trắng ngần của cô. Anh ta nghiến răng, thở hắt ra một hơi, đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Chử Ngọc: “Cậu ta không làm gì quá đáng với cậu chứ?”

“... Cũng tạm.” Chử Ngọc khó nói, cô ngừng một chút, “Ừm, cũng tạm.”

Hôm qua, Hàn Nhạn Thời chỉ định đùa vui thôi, nào ngờ lại thành ra thế này. 

Anh ta khoanh tay, nhỏ giọng nói: “Chử Ngọc, nếu cậu ta có làm gì quá đáng, cậu cứ tìm tôi nhé, tôi có thể khuyên cậu ta. Nếu không được, cậu cứ mặc kệ cậu ta đi, tôi có cách trị cậu ta.”

Tất nhiên Chử Ngọc không thể nói rằng cô đã nhận tiền của Bùi Tranh, khóe môi cô khẽ động, coi như đã đáp lại thiện ý của đối phương. 

Thấy sắc mặt cô không tốt, Hàn Nhạn Thời cúi người, chống tay lên đầu gối: “Cậu trông không ổn lắm, có cần đi phòng y tế không? Hay vào đó nằm một lát đi?”

Chử Ngọc có ấn tượng tốt hơn về Hàn Nhạn Thời nên thái độ cũng hòa nhã hơn. Cô lắc đầu: “Không cần đâu, tôi chỉ buồn ngủ thôi, cảm ơn.”

Sức khỏe cô không tốt nên hay bị cảm sốt. 

Hôm nay, cô luôn có cảm giác lạnh. 

Chử Ngọc định sau khi tan học sẽ đến tiệm thuốc mua vài viên thuốc cảm, vì thuốc ở phòng y tế của trường đắt hơn một chút so với bên ngoài. 

Cô lấy nước xong quay lại, thấy Hàn Nhạn Thời vẫn đứng đó đợi mình. 

Anh ta đi theo cô đến cửa lớp, kéo tay cô lại: “Chử Ngọc, cậu thật sự không sao chứ?”

Anh ta không chạm vào thì thôi, vừa chạm vào Chử Ngọc cảm thấy cả thế giới trước mắt đều đang quay cuồng. 

Một tay cô buông thõng, nheo mắt lắc đầu, giây tiếp theo cơ thể cô mềm nhũn ngã ra sau. 

Anh ta giật mình kêu lên một tiếng, nhanh chóng ôm lấy cô từ phía sau. 

Hàn Nhạn Thời cúi người, cánh tay đỡ lấy eo cô, bế bổng cô lên: “Chử Ngọc? Chử Ngọc!”

“Chết tiệt, Bùi Tranh, mày mau ra đây!”

Hàn Nhạn Thời chỉ kêu tượng trưng một tiếng vào trong lớp, mặc kệ người bên trong có nghe thấy hay không. Anh ta cũng chẳng đợi cửa lớp mở, ôm cô chạy thẳng tới thang máy. 

Phòng y tế nằm ở tầng một của khu văn phòng bên cạnh, anh ta ra khỏi thang máy thì chạy một mạch, lao thẳng đến cửa phòng y tế: “Cô Lưu ơi, cô Lưu!”

Cơ thể Chử Ngọc chao đảo, cô chạm vào đầu, ngước mắt nhìn người đang ôm mình.

Hàn Nhạn Thời cúi đầu thở dốc, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Cô giáo phòng y tế nghe tiếng, mở cửa ra. 

Hàn Nhạn Thời thở phào một hơi, bế cô đặt lên giường bên trong.

“Có chuyện gì vậy?” Nữ giáo viên vội vàng bước tới. Thấy là Chử Ngọc, cô ấy lại gật đầu như đã hiểu: “Chử Ngọc à, lại sốt nữa hả?”

Chử Ngọc còn chưa kịp đo nhiệt độ. 

Ban đầu cô chỉ hơi choáng váng, nhưng bị Hàn Nhạn Thời kéo một cái thì không đứng vững được nữa. 

Nữ giáo viên dùng nhiệt kế điện tử đo trán cô. 

Màn hình nhấp nháy hai tiếng tít tít rồi chuyển sang màu đỏ. Cô ấy thở dài, giơ tay đắp chăn cho cô: “Chử Ngọc, cô đã nói bao nhiêu lần rồi, em phải chú ý giữ ấm, chú ý nghỉ ngơi. Mấy hôm nay trời trở lạnh, em phải mặc nhiều áo hơn.”

“Em làm phiền cô rồi, cô Lưu.”

Chử Ngọc hạ thấp giọng, quay sang nhìn người bên cạnh: “Cảm ơn cậu, cậu ngồi xuống nghỉ một lát đi, tôi không sao đâu.”

Hàn Nhạn Thời gật đầu. 

Trong tay anh ta vẫn còn cảm giác khi ôm cô, một cảm giác rất kỳ lạ. 

Anh ta cúi đầu xuống, yết hầu khẽ cuộn lăn lên xuống, đi ra cửa phòng y tế, lấy điện thoại ra. Anh ta thở phào một hơi, lấy ra một điếu thuốc trong bao, ngậm vào miệng. Bật lửa lóe lên, châm thuốc, anh ta chờ cuộc gọi được kết nối.

“Alo? Bùi Tranh, mày đến phòng y tế ngay.”

Anh ta nhả một làn khói thuốc: “Dưới ba phút, Chử Ngọc là của tao.”

Cuộc điện thoại lập tức bị ngắt.

Anh ta mở đồng hồ bấm giờ trên điện thoại, thời gian trôi qua từng giây. 

Hai phút ba mươi giây, Bùi Tranh xuất hiện trước mắt anh ta như một bóng ma. Hàn Nhạn Thời chưa kịp nói gì, Bùi Tranh đã lướt qua anh ta đi thẳng vào phòng y tế. Hàn Nhạn Thời đi theo sau, thấy Chử Ngọc đã được cắm kim truyền trên mu bàn tay. Cô giáo Lưu ký tên vào đơn, ngước lên liếc nhìn tốc độ truyền dịch: “Hai em không phải đi học sao, sao lại ở đây trông người rồi?”

Bùi Tranh đứng bên cạnh giường bệnh, cúi đầu nhìn người đang nằm. 

Chử Ngọc đang nhắm mắt, hàng mi dài và cong khép lại như một chiếc quạt, rồi mở ra khi cô chớp mắt. 

Cô chớp mắt, kéo chăn định quay đầu đi, nhưng bàn tay anh đã giữ chặt lấy khuôn mặt cô.

“Không khỏe thì sao tiết đầu không nói?” Anh nhíu mày, thử độ ấm trên má cô, “Dễ chịu hơn chưa?”

Chử Ngọc không muốn để ý đến anh.

Khi Bùi Tranh không nói gì, đôi mắt đen láy của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như một con chó sói độc ác, cảm giác như anh muốn xé cô ra thành từng mảnh. 

Cô quay đầu về phía Hàn Nhạn Thời, dịch người ra xa nhưng anh lại kéo tay mình lại, giọng nói nghèn nghẹn: “Đều tại cậu muốn chọc tức tôi.”

“Sao mày lại như thế hả, Bùi Tranh?” Khóe môi Hàn Nhạn Thời nhếch lên, kéo mép chăn lên cho cô, cúi đầu nhìn cô: “Chử Ngọc, đừng để ý đến cậu ta, cậu ta lúc nào cũng thế cả.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc