Vẻ mặt Chử Ngọc khựng lại, cô giả vờ như không nghe thấy gì, cúi đầu tập trung ăn.
Trước đây, mỗi lần con chó Samoyed chạy lung tung, thè cái lưỡi dài liếʍ vào tay, cô cũng thường giả vờ như không thấy. Nếu không, Samoyed sẽ vừa sủa ăng ẳng vừa gặm tay áo cô. Chử Ngọc thấy kinh nghiệm này khá hữu ích trong tình huống tương tự.
Cô phớt lờ lời đối phương, dùng đũa gắp miếng thịt bò đưa vào miệng. Bỗng nhiên, chiếc đồng hồ trên tay cô phát ra tiếng báo động tít tít. Bùi Tranh nhíu mày, một tay chống vào lưng ghế cô: “Cậu khó chịu à?”
Chử Ngọc chớp mắt, định lắc đầu rồi lại thôi, gật nhẹ một cái: “Ừm.”
Bùi Tranh không nói gì thêm, đẩy bát canh trong khay đến gần cô hơn.
Anh chưa khốn nạn đến mức thấy Chử Ngọc không khỏe còn cố làm càn, nhất là khi cô trông xanh xao, ốm yếu thế này.
Thấy anh im lặng, Chử Ngọc thầm nghĩ chiêu này khá hiệu quả.
Buổi trưa cô ăn khá nhiều, gần hết phần thịt bò và tôm, sau đó dưới ánh mắt cảnh báo của anh mà uống cạn bát canh tim heo. Cô dọn hộp cơm lại, định chiều mang về nhà rửa sạch rồi trả lại anh.
Lúc này, Bùi Tranh đã đứng dậy, cúi người ra sau ghế, một tay bế bổng cô lên.
“Bùi Tranh, cậu—thả tôi xuống!”
Cơ thể Chử Ngọc đột nhiên lơ lửng, bị anh bế ngang đi về phía cửa lớp.
Cô thở dốc, hai tay bám chặt lấy cổ áo đồng phục của anh.
Đôi chân cô đá loạn xạ một lúc rồi cũng chịu yên.
Bùi Tranh lười biếng nhìn cô, dùng chân đá mở cánh cửa phòng sinh hoạt ở phía đông hành lang, bế cô vào và đặt lên chiếc giường bên trong, sau đó quay lại khóa trái cửa.
Phòng sinh hoạt này trước kia là phòng học thư pháp.
Sau này, lớp thư pháp được chuyển sang dãy nhà khác nên căn phòng này bị bỏ không.
Chử Ngọc ngồi trên giường, đưa mắt nhìn xung quanh. Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, có cả điều hòa, ghế sô pha, và cả chiếc giường đơn mà cô đang ngồi.
Bùi Tranh cầm chiếc chăn trên giường, ném lên đùi cô, rồi đi đến chiếc sô pha nằm xuống: “Ngủ đi.”
Trước đây, Chử Ngọc thường ngủ trưa bằng cách gục mặt xuống bàn ở lớp, nên cô đã quen rồi.
Cô cảnh giác nhìn về phía người đang nằm trên ghế sô pha, dịch người vào sâu bên trong giường, kéo chăn đắp rồi nằm xuống.
Sáng nay, trong giờ giải lao, cô nghe các bạn phía trước nói rằng nhà Bùi Tranh đã tài trợ cho trường thêm một triệu tệ, vậy nên việc anh có một phòng sinh hoạt riêng dường như cũng hợp lý.
Tối qua không ngủ ngon nên hôm nay cô hơi buồn ngủ. Sau hai phút, cô gối đầu lên chiếc gối, nằm nghiêng vào trong, mắt lập tức khép lại.
Bùi Tranh thì không hề nhắm mắt.
Anh nghiêng đầu nhìn Chử Ngọc đang nằm ở mép giường, rồi vứt chiếc áo khoác đồng phục sang một bên.
Thời tiết bây giờ chưa cần bật điều hòa, nhưng Chử Ngọc trông có vẻ sợ lạnh.
Anh bật điều hòa, trên người chỉ mặc một chiếc áo phông đen, chậm rãi đi đến bên giường.
Chử Ngọc quay lưng lại với anh, cơ thể cuộn tròn như một bông hoa sợ lạnh, cuộn chặt chiếc chăn quanh người.
Anh nhướng mày, cúi người xuống, nhìn chăm chú vào vùng da sau gáy cô. Anh nằm nghiêng lên giường, vòng tay ôm cô vào lòng.
Chử Ngọc giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ muốn giãy giụa nhưng đôi tay đã bị người phía sau nắm chặt.
Bùi Tranh siết lấy tay cô, các ngón tay lướt qua những ngón tay thon dài của cô, rồi bàn tay luồn qua eo, ôm chặt cô lại.
Hơi thở quen thuộc phả xuống, Chử Ngọc nhíu mày, nghe thấy giọng nói lạnh lùng trên đỉnh đầu:
“Ôm cậu ngủ một lát, không làm gì cả.” Bùi Tranh cúi đầu, vùi trán vào vai cô, giọng trầm xuống nói: “Ngủ đi.”
Chử Ngọc không thể đoán được Bùi Tranh đang nghĩ gì.
Anh ở lớp thật ra không nói nhiều, nhưng mối quan hệ với các bạn nam thì rất tốt.
Bùi Tranh cao ráo, ngoại hình ưa nhìn, chỉ có đôi mắt đen láy lúc nào cũng nhìn xuống, trông không giống một học sinh ngoan. Nhưng nghe nói hồi ở nước ngoài, anh học rất giỏi. Xét cho cùng, anh là một người đàng hoàng, nhưng hễ mở miệng là toàn những lời thiếu đứng đắn.
Chử Ngọc vừa nghĩ đến những câu nói đó của anh là không nhịn được cắn chặt răng.
Cô khẽ động một chút, tấm lưng rắn chắc phía sau ôm chặt lấy cô, như một điều khoản bổ sung, anh cúi đầu nói: “Chử Ngọc, có một chuyện tôi quên chưa nói với cậu.”
“Trong thời gian chúng ta ở bên nhau, cậu không được hẹn hò với người khác.” Bùi Tranh bất ngờ nâng mặt cô lên, hơi thở nóng bỏng phả vào tai. “Hoặc nếu có thì đừng để tôi phát hiện. Hậu quả khi tôi phát hiện ra là gì, tôi không đảm bảo đâu.”
Chử Ngọc im lặng.
Mặc dù vốn dĩ cô không có ý định yêu đương, nhưng những lời này vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô nghĩ, muốn có tiền thì phải chấp nhận trả giá, hy sinh một phần tự do.
Vì vậy, cô không nói gì, coi như đã chấp nhận điều kiện của anh.
Cô nhắm mắt lại.
“Chử Ngọc, để anh liếʍ một lát.”
Chử Ngọc khẽ hít sâu một hơi.
Cô biết ngay anh chỉ đứng đắn được nhiều nhất là mười giây.
Bùi Tranh không hẳn là hỏi ý kiến cô, mà giống như đang thông báo.
Bàn tay anh luồn qua eo, lật chiếc áo đồng phục của cô lên. Vùng bụng trắng nõn, phẳng lì của Chử Ngọc lộ ra. Anh một tay giữ lấy cổ tay cô, tay còn lại lần lên chạm vào mép áo lót.
Chử Ngọc giãy giụa, nhưng hai tay đã bị anh khóa chặt.
Anh không chạm vào nút cài, mà trực tiếp cạy gọng áo lót, lật nó lên, bàn tay bao trọn bầu ngực trắng mềm mại kia.
Tư thế này khiến cơ thể cô hoàn toàn bị anh ôm gọn trong lòng. Hơi thở cô dồn dập, áo đã bị lật lên đến ngực. Những lời mắng chửi chưa kịp thốt ra thì đã bị anh bịt miệng lại.
Bùi Tranh một tay bịt miệng, một tay xoa nắn bầu ngực mềm mại, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Chử Ngọc, chỗ này từng bị người khác liếʍ chưa?”