Giao Dịch Thân Xác

Chương 2: Đã đến giờ (H nhẹ)

Trước Sau

break
Lý trí của Nguyễn Tinh lập tức trở về.
"Chỉ còn tám phút." Cô tính thời gian: "... Anh không xong việc được đâu."
Mục Lâm Xuyên nhếch môi.
Ánh mắt nhìn về phía cô mang theo chút cảm xúc khác lạ.
"Khen tôi làm được lâu à? Tôi không nhớ rõ lắm, em nói đi, bình thường tôi được bao lâu?"
Nguyễn Tinh đỏ mặt quay đầu đi: “Anh buông ra, em thu dọn một chút, lát nữa sẽ đi."
"Nhưng em vừa nói còn tám phút, trước mười hai giờ, em vẫn là của tôi." Ngón tay mang theo vết chai mỏng của Mục Lâm Xuyên lướt nhẹ trên cửa huyệt, anh nhìn nơi tư mật ướt át kia, thấy nó vừa co vừa rụt, run lên bần bật.
Nguyễn Tinh kháng cự đẩy cánh tay của anh ra: "Mục Lâm Xuyên, anh đừng đùa..."
Dù mềm yếu, bất lực đến đâu, cô cũng không quên chuyện hợp đồng đã hết hạn.
Chỉ một phút cũng không muốn cho Mục Lâm Xuyên.
Muốn đi như vậy sao.
Mục Lâm Xuyên không nói ra câu này, đây không phải phong cách của anh.
"Nhưng nơi đó của em ướt như vậy, không cắm vào thì làm sao tối nay em ngủ được."
Giọng điệu rất dịu dàng như đang hỏi thăm, nhưng ngón tay lại không chút khách khí tiến vào.
Trực tiếp chạm vào điểm mẫn cảm.
Nguyễn Tinh rêи ɾỉ vì sung sướиɠ, nơi tư mật được mơn trớn quấn chặt ngón tay anh.
Mặt Mục Lâm Xuyên không chút đổi sắc, anh lại đưa vào một ngón tay, đâm rút mạnh bạo.
Mang theo một dòng dịch mật ngọt.
"Mục Lâm Xuyên..." Nguyễn Tinh rưng rưng nước mắt, vô thức gọi tên anh.
Mục Lâm Xuyên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, suýt chút nữa không nhịn được mà lấy ©ôи th!t ra tiến vào bên trong cô.
Nhưng anh đã kìm lại được.
Kim đồng hồ đang chậm rãi dịch chuyển.
Từng giây từng phút.
Ngón tay của Mục Lâm Xuyên lúc nông lúc sâu, thỉnh thoảng dừng lại, anh lại tỉ mỉ liếʍ dâm dịch của cô.
Nguyễn Tinh thở hổn hển, muốn ấn ŧıểυ huyệt lên mặt anh.
Thiếu chút nữa.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Chỉ cần liếʍ nhẹ, cô sẽ lên đỉnh.
Nhưng Mục Lâm Xuyên lại không làm vậy, chỉ lưu luyến sờ đùi cô.
"Ưm..." Nguyễn Tinh muốn khóc, bị cơn ngứa ngáy trong người hành hạ đến mức không chịu nổi.
"Mục Lâm Xuyên..." Cô xấu hổ lên tiếng.
Đáy mắt Mục Lâm Xuyên tràn đầy du͙© vọиɠ không thể tan đi, anh nhàn nhạt hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Nguyễn Tinh cắn môi.
Đồ tồi!
Cô không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng di chuyển hông, cọ vào chóp mũi cao thẳng của anh.
Mục Lâm Xuyên để cô cọ một lát, khi cô gần đạt cao trào thì lại né ra.
Sau đó anh đưa tay phủ lên vùng tam giác ấm nóng của cô.
"Tinh Tinh, đã đến giờ rồi."
Nguyễn Tinh: "..."
Giống như trên thương trường, vừa quyết đoán vừa vô tình, trong chuyện này, Mục Lâm Xuyên cũng âm hiểm, xảo trá như vậy.
Rõ ràng thứ kia đã cứng đến mức muốn xé rách quần, nhưng anh vẫn có thể rút một tờ khăn giấy ướt lau sạch sẽ hạ thể cho Nguyễn Tinh.
"Đi thôi, tôi đưa em về." Mục Lâm Xuyên giúp cô mặc qυầи ɭóŧ và sửa sang váy áo, sau hỏi: "Thuê được nhà chưa?"
Nguyễn Tinh nhăn nhó, cắn răng ngồi dậy, nửa ngày mới nói: “Em tự bắt xe về."
Mục Lâm Xuyên làm như không nghe thấy, vẫn cầm vali của cô lên, mở cửa.
Kẻ có tiền là thế, mọi việc đều thích làm theo ý mình.
Tính cách trước kia của Nguyễn Tinh cũng vậy, thường xuyên gây sự vô lý, thế nên cô không phản kháng Mục Lâm Xuyên.
Bây giờ còn hơi sức đâu mà phản kháng.
Sắp lên đỉnh rồi lại bị dừng lại đột ngột, Nguyễn Tinh lúc này chỉ muốn làm nổ tung cả thế giới.
Chỗ ở mới là một căn nhà thuê cũ kỹ, Nguyễn Tinh xuống xe, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “Anh Mục, anh lái xe cẩn thận."
Mục Lâm Xuyên nhìn cô bằng đôi mắt trong sáng lạnh lùng: "Lại đây, hôn tạm biệt."
Xung quanh vắng tanh, chỉ có ánh đèn đường le lói.
Nguyễn Tinh bước tới, còn chưa kịp hé môi, đầu lưỡi đã vô thức đưa ra.
Ngay lập tức bị Mục Lâm Xuyên hút lấy, quấn lấy, mυ"ŧ vào.
Nụ hôn kết thúc.
Mục Lâm Xuyên liếʍ nhẹ khóe môi cô: "Hẹn gặp lại."
Nguyễn Tinh bị hôn đến mức đầu óc choáng váng, không thể suy nghĩ được gì.
"... Chắc là sẽ không gặp lại nữa đâu."
Mục Lâm Xuyên cong môi: "Mọi rắc rối đều được giải quyết rồi chứ?"
Không biết vì sao, lúc này Nguyễn Tinh lại nhìn thấy trong mắt Mục Lâm Xuyên có một mảng âm mưu đen tối.
Cô nuốt nước bọt, gật đầu.
"Sau này em sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa."
"Ồ." Giọng điệu của Mục Lâm Xuyên bình thản: "Đã trưởng thành rồi, có thể tự mình gánh vác mọi việc, tốt lắm."
"Hy vọng lần sau gặp lại đừng có mà tỏ vẻ đáng thương cầu xin tôi như trước, nếu không tôi sẽ chơi chết em."
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc