Giao Dịch Thân Xác

Chương 3: Rất nâng niu

Trước Sau

break
Nguyễn Tinh có thói quen chuẩn bị trước.
Cô biết Mục Lâm Xuyên sẽ không gia hạn hợp đồng nữa, nên vài tháng trước khi hợp đồng hết hạn, cô đã nhận lời mời làm nhà thiết kế của một công ty trang sức.
Công việc hiện tại khá thuận lợi, lương cũng tốt, cô rất trân trọng cơ hội này.
Cuối tuần, Nguyễn Tinh đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho mẹ.
Lúc cô đẩy cửa phòng bệnh, đúng lúc có người bước ra, Nguyễn Tinh dừng lại, lịch sự lùi về sau một bước: “Lục tổng, hôm nay anh rảnh rỗi đến đây sao?"
Lục Minh Thần mỉm cười ôn hòa: “Thủ tục xuất viện rắc rối, anh sợ một mình em không lo liệu được, nên đến giúp một tay."
"Không sao, tôi quen rồi, không cần làm phiền Lục tổng đâu."
Sự khách sáo, xa cách của cô khiến người ta ngại ngùng.
Lục Minh Thần có chút chạnh lòng: “ŧıểυ Âm, em vẫn trách anh sao?"
Nguyễn Tinh ngẩn người, lắc đầu.
Trước khi nhà họ Khương phá sản, họ là thanh mai trúc mã, hai gia đình còn nói đùa về chuyện kết thông gia.
Ngày gia đình phá sản, Nguyễn Tinh bế tắc vô cùng, cô từng nghĩ đến việc cầu cứu anh ta, nhưng nhà họ Lục đã ra nước ngoài, hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Mãi đến một tháng trước, Lục Minh Thần đột ngột về nước, trở thành sếp của cô.
Lúc này Nguyễn Tinh mới biết, công ty mà cô vất vả lắm mới xin vào được hóa ra lại là một trong những công ty con ở trong nước của anh ta.
Giữa công việc và quá khứ, chắc chắn cô sẽ chọn công việc.
Hơn nữa, cô cũng không có gì để trách anh ta.
Hoàn cảnh của cô lúc đó, bất kể là ai thì cũng sẽ tránh xa.
Lục Minh Thần không có lỗi.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Lục Minh Thần tận tình đưa hai mẹ con cô về nhà.
Nguyễn Tinh khách sáo: “Cảm ơn anh, khi nào rảnh tôi mời Lục tổng ăn cơm."
Lục Minh Thần chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Thôi được, xa cách cũng không sao, ít nhất vẫn có thể cùng nhau ăn cơm.
"À đúng rồi, anh có một người bạn, gần đây cậu ấy đang muốn may một chiếc váy tặng sinh nhật." Lục Minh Thần nói: “Cậu ấy khá khó tính, anh tìm mãi không thấy ai ưng ý, ŧıểυ Tinh, hay là em thử xem sao?"
Nguyễn Tinh khẽ cười: “Tôi là nhân viên của anh, anh sắp xếp là được."
...
Họ hẹn gặp khách hàng vào tháng sau.
Hôm nay, Nguyễn Tinh không ăn mặc như thường ngày, thay vào đó là một chiếc áo sơ mi và chân váy thanh lịch, toát lên vẻ trưởng thành, trí thức.
Cô còn mang một đôi giày cao gót, nhưng không mấy tự tin.
Lục Minh Thần nhận ra Nguyễn Tinh ít khi đi giày cao gót nên ga lăng đỡ cô xuống xe.
Nguyễn Tinh nói: “Cảm ơn anh."
Cô tránh né sự động chạm của anh ta, giữ khoảng cách nhất định.
Không lâu sau, một chiếc Bentley tiến vào.
Nhìn thấy logo quen thuộc, tim Nguyễn Tinh thắt lại, cô nghĩ đến Mục Lâm Xuyên.
Mục Lâm Xuyên cực thích xe Bentley, họ từng làm chuyện kia rất nhiều lần trên chiếc xe đó
Hàng của anh rất to và mạnh mẽ, như con rắn tìm đến điểm G nhạy cảm nhất của cô.
Khiến cô trở nên da^ʍ đãиɠ, ướt át.
...
Nguyễn Tinh siết chặt tay, ngăn bản thân nghĩ ngợi lung tung.
Lục Minh Thần dẫn cô đi tới, cười chào: “Lâm Xuyên!"
Nguyễn Tinh sững sờ, cả người ngây ra như phỗng.
Ai cơ?
Lâm Xuyên nào?
Cửa xe Bentley mở ra.
Người đàn ông cao ráo bước xuống, nhìn về phía bọn họ.
Vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng, đứng đắn cấm dục thường thấy.
Nguyễn Tinh đứng chôn chân tại chỗ.
Lục Minh Thần cười giới thiệu với cô: “Đây là tổng giám đốc Mục, chủ tịch tập đoàn Vạn Sâm."
Nguyễn Tinh gượng cười, đưa tay ra: “Chào anh, tôi là Nguyễn Tinh, nhà thiết kế của Lục tổng."
Mục Lâm Xuyên khẽ nắm lấy tay cô.
Bàn tay khô ráo, ấm áp.
"Mục Lâm Xuyên."
Đúng là cái tên mà cô vẫn thường gọi khi lên đỉnh.
Ngồi vào bàn ăn, Nguyễn Tinh mới biết hai người họ là bạn thân lâu năm.
Trò chuyện một lúc, Lục Minh Thần nghiêm túc nói với Mục Lâm Xuyên: “Nguyễn Tinh mới vào nghề, cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, đừng làm khó cô ấy."
Mục Lâm Xuyên nhìn cô, ánh mắt có chút ý vị: “Nguyễn Tinh? Cậu nâng niu cô ấy nhỉ."
Lục Minh Thần không phải người trong giới, đời sống tình cảm cũng nhạt nhòa, nghe vậy liền phản ứng: “Cậu đừng có trêu chọc cô ấy."
Mục Lâm Xuyên cười như có như không.
Ăn được một lúc, Lục Minh Thần nhận được điện thoại của mẹ, đành phải về trước.
Trước khi đi, anh ta dặn Mục Lâm Xuyên: “Phiền cậu đưa Nguyễn Tinh về nhé."
Mục Lâm Xuyên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Nhưng Nguyễn Tinh biết rõ.
Sự im lặng của anh lúc này chính là điềm báo cho một cơn bão lớn.
Nguyễn Tinh lên xe với tâm trạng phức tạp.
Lớp vân trên chiếc ghế in hằn lên da đùi cô.
Vừa quen thuộc, vừa khắc khoải.
Mục Lâm Xuyên không vội lái xe mà bình tĩnh lấy một điếu thuốc, kẹp trên ngón tay.
"Giúp tôi châm lửa." Anh nhìn cô.
Nguyễn Tinh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc.
Rõ ràng đã chia tay, cô không cần phải nghe lời anh nữa, nhưng không hiểu sao cô lại cầm lấy bật lửa.
"Tách."
Ngọn lửa lóe lên, chiếu sáng một nửa gương mặt góc cạnh của anh. Mục Lâm Xuyên rít một hơi, khói thuốc từ từ bay ra.
Nguyễn Tinh không né tránh, làn khói khiến mắt cô hơi cay.
Mục Lâm Xuyên nhìn cô chằm chằm.
"Người mới à?"
"Cái gì?"
"Lục Minh Thần.”
break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc