Giao Dịch Nửa Đêm

Chương 4

Trước Sau

break

Không khí trong phòng như bị rút hết oxy khi Lục Thâm kéo cô áp vào bức tường phía sau.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức mọi suy nghĩ của cô đều bị anh nuốt sạch.

“Tinh Vũ…”

Giọng anh khàn như bị ma sát qua đá cuội.

Cô chưa kịp đáp thì anh cúi xuống, đôi môi chạm lấy môi cô.

Không phải nụ hôn vội vàng.

Mà là một nụ hôn sâu, nóng và như muốn ghi khắc cô vào từng hơi thở của anh.

Hai tay cô bám vào vai anh, đầu óc quay cuồng.

Anh ôm eo cô, tay siết chặt, kéo cô dính vào thân mình hơn nữa.

Nụ hôn của anh càng lúc càng mạnh, càng thiếu kiềm chế.

Cô cảm nhận được sự run nhẹ nơi ngón tay anh — một sự run chỉ xuất hiện khi anh cố nhẫn nhịn điều gì đó quá lâu.

“Đừng… đẩy anh ra.” Anh thì thầm trong hôn, giọng gần như cầu xin.

“Em không đẩy…” Cô thở gấp, ngực phập phồng, mắt ướt long lanh.

Lục Thâm nhìn cô một giây — chỉ một giây thôi — rồi bế cô lên.

Cô giật mình, tay vòng lấy cổ anh theo phản xạ.

Hơi thở hai người quấn lấy nhau, nóng như muốn thiêu cháy khoảng cách cuối cùng.

Anh đi thẳng vào phòng, đá nhẹ cánh cửa đóng lại sau lưng.

Đặt cô xuống giường, anh không buông tay ngay mà cúi xuống ôm siết cô vào ngực, môi lướt nhẹ nơi thái dương, nơi gò má, nơi cổ cô.

Mỗi nụ hôn đều đong đầy sự kìm nén suốt bao ngày tháng.

“Tinh Vũ…”

Giọng anh thấp đến mức khiến cô tê hết cả đầu ngón tay.

“Anh đã muốn ôm em như thế này rất lâu rồi.”

Cô ngước mắt nhìn anh, lòng ngực thắt lại.

“Em cũng vậy.”

Lời nói của cô khiến anh sững người.

Rồi như thể mọi thứ trong anh đều đứt phanh.

Lục Thâm siết chặt cô vào lòng, hôn cô sâu đến mức cô không còn nghe được gì ngoài nhịp tim đập loạn trong lồng ngực mình.

Ngón tay anh chạm vào tay cô, đan chặt lấy nhau.

Cả hai người đều run — không phải vì sợ, mà vì khao khát đã dồn nén quá lâu.

Họ tựa vào nhau, quấn lấy nhau trong nụ hôn dài, sâu, và không còn khoảng cách nào khác tồn tại.

Rồi mọi thứ mờ dần —

như thể cả thế giới bên ngoài cánh cửa kia đều biến mất, chỉ còn lại hơi thở đan xen và sự ấm nóng giữa hai người.

Đêm đó không giống bất kỳ điều gì Hạ Tinh Vũ từng tưởng tượng.

Lục Thâm… vốn là người đàn ông mạnh mẽ, cứng rắn, luôn kiểm soát mọi thứ, kể cả cảm xúc.

Nhưng khi ở cạnh cô, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng tim đập hòa vào nhau, anh lại mang một vẻ dịu dàng đến mức khiến cô suýt không nhận ra.

Từng cái chạm của anh đều cẩn trọng.

Từng cái ôm đều chở che.

Từng nụ hôn đều đặt xuống như sợ làm cô đau.

Có lúc cô run nhẹ, anh dừng lại, kề môi lên trán cô, giọng trầm thấp:

“Không sao… anh ở đây.”

Cô chưa từng thấy Lục Thâm như vậy.

Chưa từng thấy ánh mắt anh mềm đến mức như muốn tan ra khi nhìn cô.

Và lần đầu tiên…

cô nhận ra rằng sự khao khát trong anh không phải bạo liệt, mà là nóng ấm, sâu lắng.

Như thể anh đã nhịn quá lâu, nhớ cô quá nhiều… nhưng vẫn muốn nâng niu cô trước tiên.

Đêm trôi qua trong vòng tay anh, ấm áp đến mức cô quên mất thế giới ngoài kia luôn khắc nghiệt với mình.

---

Sáng hôm sau

Ánh nắng sớm len qua rèm cửa, phủ lớp vàng dịu xuống căn phòng rộng.

Hạ Tinh Vũ mở mắt, đầu gối vào cánh tay anh.

Mùi hương quen thuộc bao quanh khiến cô hoảng nhẹ — rồi đỏ bừng.

Toàn thân cô vẫn còn mỏi nhẹ, từng hơi thở như có dư vị còn sót lại từ đêm dài.

Cô định ngồi dậy, nhưng vòng tay mạnh mẽ lập tức siết eo cô lại, kéo cô vào lòng.

“Đừng dậy.”

Giọng anh trầm khàn, mang theo hơi thở đầu ngày, càng khiến tim cô loạn nhịp.

“Anh… tỉnh rồi?” Cô lí nhí.

“Ừm.”

Anh mở mắt nhìn cô, ánh nhìn không còn lạnh hay sắc bén như thường lệ.

Mà mềm, đến mức cô không dám đối diện quá lâu.

Gương mặt anh sát đến mức cô thấy rõ từng sợi mi dài, từng đường nét kiên nghị.

Trên cổ cô còn vương vài dấu mờ — cô đỏ mặt, vội kéo chăn che lại.

Lục Thâm khẽ cong môi, bàn tay đang giữ eo cô vuốt nhè nhẹ phía sau lưng, như dỗ dành.

“Đau không?”

Câu hỏi anh thốt ra làm cô bừng đỏ từ cổ đến tai.

“…Không… chỉ hơi mỏi.”

Cô lí nhí như mèo nhỏ.

“Anh đã cố nhẹ rồi.”

Giọng anh hơi khàn, thấp và khiến cô càng thẹn hơn.

“Em biết.”

Một khoảng im lặng dịu dàng bao trùm giữa hai người.

Anh đưa tay vuốt tóc cô, động tác chậm và cẩn thận đến mức trái tim cô mềm nhũn.

“Tinh Vũ.”

“Dạ?”

“Anh sẽ không để em rời khỏi anh nữa.”

Âm sắc của anh vừa nhẹ, vừa kiên định đến mức khiến cô không thể phản bác.

Cô chớp mắt, nhìn vào đôi mắt sâu như hút lấy mình.

Lần đầu tiên, cô thấy Lục Thâm không chỉ là người đàn ông cô thầm yêu… mà là người đã đặt trái tim mình vào tay cô từ lúc nào không hay.

“Em đâu muốn rời anh.”

Giọng cô khẽ như thì thầm.

Lục Thâm cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô — nhẹ như gió, nhưng đủ làm cô run nhẹ.

“Vậy thì ngoan, nằm thêm với anh một chút.”

Anh kéo chăn, ôm cô sát vào ngực.

“Cả đêm qua anh còn chưa ôm đủ.”

Cô khép mắt, trái tim ngập tràn hơi ấm.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô thấy mình được yêu… theo cách dịu dàng nhất.

Ánh nắng sớm mỗi lúc một rõ hơn, rọi qua rèm cửa thành những vệt sáng mỏng như tơ.

Trong vòng tay Lục Thâm, Hạ Tinh Vũ nghe thấy nhịp tim anh đều đặn bên tai, ổn định và trầm ấm đến mức cô muốn nằm mãi.

Nhưng điện thoại của cô trên bàn đầu giường rung lên bần bật.

Cô giật mình. “Em… phải xem—”

Lục Thâm đưa tay dài qua người cô, với lấy điện thoại trước, tắt chuông, rồi đặt úp lại như không có chuyện gì.

“Không cần xem.”

Giọng anh vẫn khàn khàn của buổi sáng, pha chút lười biếng hiếm thấy.

“Nhưng… lỡ là trợ lý—”

“Trợ lý của em biết gọi cho ai trước.”

Anh nói, rồi cúi xuống hôn lên mí mắt cô như đang dỗ mèo con.

“Nằm yên.”

Cô đỏ mặt đến mức tai cũng nóng.

“Anh… hôm nay không đi làm à?”

“Không.”

“Không sao?”

Cô mở mắt to, ngạc nhiên thật sự.

“Vì tối qua,” anh nhìn cô, ánh mắt sâu như cuộn lại trong đáy nước, “anh mệt.”

Cô suýt nghẹn thở.

Biết anh đang trêu, nhưng không dám cãi.

Chỉ biết giấu mặt vào ngực anh.

Lục Thâm bật cười nhỏ, vòng tay siết cô hơn. Một người đàn ông luôn lạnh như băng mà lúc này lại cười nhẹ vì cô… khiến tim cô mềm hơn cả nắng sáng.

Anh vén nhẹ tóc cô sang một bên.

“Xuống ăn sáng không?”

Cô ngập ngừng:

“Em… chưa đánh răng, với lại… tóc tai hơi…”

Ánh mắt anh lướt từ mái tóc rối của cô xuống gương mặt hồng hồng vì ngượng.

“Rối cũng đẹp.”

“Anh đừng nói linh tinh nữa…”

“Không linh tinh.”

Anh chống tay lên giường, cúi sát xuống môi cô.

“Nhìn em bây giờ… rất vừa mắt anh.”

Cô đẩy nhẹ ngực anh một cái, yếu ớt đến mức như muỗi đụng vào tường.

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ ấy, đặt vào lòng bàn tay mình, đan ngón tay lại.

“Xuống ăn sáng. Anh làm.”

Hạ Tinh Vũ mở to mắt:

“Anh biết nấu ăn?”

“Không.”

“Vậy anh—”

“Nhưng anh muốn thử.”

Anh nhìn cô một cách hiếm khi nào có: nghiêm túc đến mức hơi ngốc.

Khoảnh khắc đó khiến trái tim cô như bị bóp lại.

Cô nhận ra…

Chỉ cần là vì cô, anh sẵn sàng làm những thứ anh chưa từng làm trong đời.

“Được.” Cô mỉm cười, giọng mềm như mật. “Vậy để em giúp.”

“Không.”

Lục Thâm kéo cô ngồi dậy, quấn chăn quanh vai cô vì sợ lạnh.

“Em ngồi nhìn.”

“Nhìn anh nấu?”

“Ừ.” Anh bước xuống giường trước, cài lại cúc áo sơ mi, mỗi động tác đều mạnh mẽ và gọn ghẽ. “Nhìn anh làm bữa sáng cho em. Vậy là đủ.”

Cô ôm chăn, chân trần bước theo anh xuống bếp, vừa đi vừa nhìn bóng lưng rộng lớn kia.

Trong căn bếp rộng, người đàn ông thường ngày chỉ biết ra lệnh và ký hợp đồng hàng tỷ lại đang đứng mở tủ lạnh, cau mày lựa trứng với sữa, như thể đang xử lý chuyện quan trọng nhất thế giới.

Hạ Tinh Vũ tựa vào bàn đá, chống cằm nhìn.

“Anh Thâm?”

“Ừ?”

“Em chưa bao giờ nghĩ… sẽ có buổi sáng như thế này với anh.”

Lục Thâm quay đầu lại, ánh nhìn của anh không còn lạnh, không sắc, mà ấm đến mức khiến cô muốn khóc.

“Anh chờ buổi sáng này lâu rồi.”

Anh nói chậm rãi, từng chữ rơi xuống trái tim cô như giọt nước ấm.

“Rất lâu.”

Cô mỉm cười — nụ cười mềm như phá vỡ sương mù bao năm.

“Vậy từ giờ… em sẽ dậy cùng anh mỗi sáng.”

Gương mặt anh khựng nhẹ một nhịp.

Rồi môi cong lên, vừa bằng lòng, vừa thỏa mãn.

“Ừ. Anh muốn thế.”

Mùi bơ nóng bắt đầu lan ra khắp căn bếp.

Lục Thâm đứng trước quầy bếp, tay cầm chảo, mặt thì nghiêm túc như đang chỉ đạo một cuộc họp quan trọng.

Hạ Tinh Vũ ngồi trên ghế cao cạnh bàn, quấn chăn quanh vai, chống cằm nhìn anh với ánh mắt tràn đầy hứng thú.

Cô chưa bao giờ thấy anh… lúng túng đến vậy.

Anh gõ trứng.

Bộp!

Vỏ trứng vỡ, rơi cả vào tô.

Cô bật cười thành tiếng:

“Anh Thâm… trứng có vỏ thanh mảnh thôi, anh đâu phải đang xử lý bom đâu…”

Lục Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt lạnh nhạt nhưng khóe môi khẽ giật—như đang cố nhịn cười.

“Lần đầu.” Anh nói đơn giản.

Cô chống má, nheo mắt trêu:

“Lần đầu của anh… nhìn đáng yêu thật.”

Tay đang cầm chảo của anh khựng lại.

Anh xoay người, khoanh tay, tựa nhẹ vào quầy, nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt sâu khiến cô lập tức nghẹn lời.

“Em vừa nói gì?”

Giọng anh trầm đến mức khiến da cô nóng lên.

“…Không nói gì hết.” Cô vội quay mặt đi, kéo chăn che một nửa mặt.

“Ừ.”

Lục Thâm bước lại gần, cúi người xuống, hai tay chống lên mặt bàn giam cô giữa vòng tay anh.

“Anh nghe rất rõ.”

“Em… chỉ nói là anh đáng yêu…” cô thở nhỏ, mắt nhìn vào hõm cổ áo sơ mi của anh.

“Ừm.”

Anh nghiêng đầu, môi lướt nhẹ qua tai cô khiến cả người cô run lên.

“Vậy em chịu trách nhiệm cho câu nói đó.”

“Chịu… sao?”

“Anh sẽ khiến em thấy… anh không chỉ đáng yêu.”

Hạ Tinh Vũ đỏ rực như bị nắng chiếu.

“Anh— quay lại nấu đi!”

Cô đẩy nhẹ vai anh.

Lục Thâm bật cười, lần này thật sự cười.

Nụ cười hiếm hoi—ấm đến mức cô nhìn mà tim mềm nhũn.

Anh quay lại bếp, tiếp tục chiến đấu với hai cái trứng còn lại.

Lần này anh gõ nhẹ hơn, tập trung hơn, như thể đang cố thể hiện cho cô thấy “anh biết làm”.

Cô nhìn mà cười không ngừng.

Một lúc sau, anh đặt đĩa trứng chiên lên bàn.

Dù hình dạng hơi… méo, nhưng mùi thơm khá ổn.

Cô nhìn đĩa trứng, rồi nhìn anh, ánh mắt lấp lánh:

“Anh làm cho em?”

“Ừ.”

“Đây… là lần đầu anh tự tay làm bữa sáng cho phụ nữ?”

“Không.”

Anh đáp bình thản.

Cô giật mình.

“Không… à?”

Anh kéo ghế lại gần cô, ngồi xuống, nắm lấy cổ tay cô, đặt muỗng vào tay cô.

“Lần đầu anh làm.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng thấp.

“Nhưng anh không coi em là ‘phụ nữ’ theo nghĩa đó.”

Cô chớp mắt.

“Vậy… em là gì?”

Lục Thâm kéo cô lại sát mình, trán chạm trán, hơi thở quấn nhau.

“Là người của anh.”

Một câu nói đơn giản, nhưng nghe như lời chạm sâu vào đáy lòng.

“Vậy ăn đi.”

Anh nói khẽ. “Anh muốn nhìn em ăn.”

Hạ Tinh Vũ nếm một miếng trứng.

Cô bất ngờ:

“Ngon thật.”

Lục Thâm nhìn cô chăm chú, ánh mắt dịu lại:

“Ừ. Anh biết mà.”

“Anh biết nấu ngon?” cô tròn mắt.

“Không.”

Anh lấy khăn giấy lau vệt trứng dính bên môi cô.

“Anh biết em sẽ nói vậy.”

Cô nghẹn cười, vừa buồn vừa thương vừa thích đến mức trái tim tràn đầy.

**

Đúng lúc đó, điện thoại của cô lại rung.

Lần này cô vội chộp lấy trước khi anh kịp khóa lại.

Trợ lý nhắn:

“Vũ Vũ! Paparazzi đang đứng trước khu căn hộ mới của chị! Em đang ở đâu vậy?”

Hạ Tinh Vũ tái mặt.

Còn Lục Thâm, chỉ liếc thoáng qua tin nhắn, đôi mắt sâu lập tức tối lại.

“Em ở đâu à?”

Anh nhắc lại câu hỏi của trợ lý bằng giọng trầm đến nguy hiểm.

Hạ Tinh Vũ nuốt nước bọt.

“Em… ở nhà anh.”

Lục Thâm chống tay lên ghế, cúi xuống nhìn cô, đáy mắt hiện lên tia sắc bén của người luôn bảo vệ lãnh thổ của mình.

“Vậy để anh xem…”

Anh nói chậm rãi.

“Bọn họ muốn chụp cái gì.”

Hạ Tinh Vũ mím môi, ngón tay vô thức siết lấy mép ghế.

“…Họ nói có người nhìn thấy em đi cùng anh tối qua.”

Giọng cô nhỏ, gần như chìm vào hơi thở của hắn.

Lục Thâm khẽ nghiêng đầu, ngón tay đặt lên cằm cô, ép cô phải ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Sợ?”

Ánh mắt sâu thẳm của hắn như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ trong cô.

Hạ Tinh Vũ khẽ lắc đầu—nhưng rõ ràng là đang lo lắng.

“Em chỉ…”

Cô muốn giải thích, nhưng lời chưa kịp thốt ra đã bị ánh nhìn sắc lạnh mà bình tĩnh đến đáng sợ của hắn cắt ngang.

“Không cần che giấu.”

Lục Thâm nói rất nhẹ, nhưng từng chữ lại nặng như rơi vào tim cô.

“Nói đi. Họ muốn chụp cái gì?”

Cô hít sâu:

“Ảnh… chung của hai chúng ta. Họ định tung lên mạng. Nói là… chuyện qua đêm.”

Lục Thâm cười nhạt, khóe môi nhếch lên như thể thứ đó chỉ là trò hề trước mắt hắn.

“Tối qua,” hắn nói, giọng thấp và chậm, “anh còn làm nhiều thứ hơn ‘qua đêm’. Nếu muốn tung hết thì cứ để họ tung.”

Hạ Tinh Vũ mở lớn mắt, mặt đỏ bừng.

“Anh—anh nói cái gì vậy…”

Hắn cúi sát xuống, khoảng cách chỉ còn vài centimet, hơi thở lướt qua tai cô khiến cả người cô run nhẹ.

“Ý anh,” Lục Thâm trượt tay ra sau lưng cô, kéo cô vào gần hơn, “là anh không quan tâm lời họ nói. Càng không để em một mình đối mặt.”

Đôi mắt hắn tối lại, hàm ý chiếm hữu rõ ràng:

“Ai dám động đến em… chính là động đến anh.”

Bàn tay hắn vòng qua eo cô, giữ chặt như muốn tuyên bố chủ quyền.

“Để anh xử lý.”

Giọng hắn trầm khàn, cực kỳ chắc chắn.

“Còn em…”

Hắn cúi xuống, trán chạm trán cô.

“Chỉ cần ở cạnh anh là được.”

Tim Hạ Tinh Vũ đập thình thịch, hơi thở rối loạn.

“Lục Thâm… nếu chuyện này lan ra ngoài—”

“Anh nói rồi,” hắn cắt lời, “anh sẽ không để ai làm tổn thương em. Kể cả phải trả giá.”

Hắn vuốt mái tóc cô, giọng thấp và hiểm như gió đêm:

“Em là của anh. Để cả thế giới biết cũng chẳng sao.”

Lục Thâm đứng thẳng dậy, rút điện thoại khỏi túi quần, nét mặt thay đổi trong tích tắc—từ dịu dàng dành cho cô sang sắc lạnh đủ khiến người khác nghẹn thở.

Anh bấm số, giọng nói rõ ràng, lạnh đến mức không chứa chút cảm xúc:

“Trong vòng mười phút, tôi muốn toàn bộ tin đồn về Hạ Tinh Vũ biến mất khỏi tất cả các nền tảng.”

Ở đầu dây bên kia có vẻ giật mình, chỉ kịp đáp “Vâng, thưa Tổng Lục,” thì anh đã cắt máy.

Điện thoại thứ hai được anh mở ngay lập tức, gọi cho bộ phận pháp lý:

“Tìm ra ai đứng sau vụ này. Tên, địa chỉ, công ty quản lý. Thích nổi tiếng?”

Lục Thâm khẽ cười, nụ cười sắc như dao.

“Để tôi xem họ chịu được bao lâu.”

Hạ Tinh Vũ ngồi trên ghế, nhìn anh mà tim vừa run vừa ấm. Người đàn ông này… mỗi khi bảo vệ cô đều lạnh lùng đến mức khiến người khác rùng mình.

Khi anh quay lại, ánh mắt sắc bén ban nãy đã biến mất, chỉ còn lại sự dịu ấm dành riêng cho cô.

“Xong rồi.”

Anh đưa tay kéo cô đứng dậy. “Đi về.”

“Về… đâu?”

Cô khẽ hỏi.

“Nhà anh.”

Lục Thâm đáp rất tự nhiên, như thể đó là điều hiển nhiên từ lâu rồi.

“Em ở đó thì họ không dám động vào dù chỉ một chữ.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bước đi không cho cô cơ hội từ chối.

Tài xế đã chờ sẵn. Khi cửa xe mở ra, Lục Thâm chắn tay trên khung cửa, cúi nhẹ người, để cô bước vào trước như đang bảo vệ một món đồ quý giá.

Trong xe, anh nghiêng sang cài lại dây an toàn cho cô.

Khoảng cách gần đến mức hơi thở của anh lướt sát gò má cô.

Hạ Tinh Vũ ngồi im, đến cả hít thở cũng không dám mạnh.

Lục Thâm nhìn thấy phản ứng nhỏ ấy, khóe môi cong lên:

“Còn đỏ mặt?”

Giọng anh thấp, mang theo chút trêu chọc mà chỉ mình cô được thấy.

“Em… không có.”

“Không có?”

Anh khẽ kéo cằm cô, buộc cô nhìn vào mắt mình.

“Nếu không có thì nhìn thẳng đi.”

Cô lập tức né ánh mắt, đôi tai đỏ lên như bị lửa chạm vào.

Lục Thâm bật cười thật khẽ, nhưng lại vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cô, động tác dịu dàng đến mức trái tim cô run lên.

Xe chạy được một đoạn, điện thoại anh báo tin nhắn.

Lục Thâm mở ra xem, đôi mắt lập tức lạnh như băng:

“Bọn họ gỡ chưa?”

Cô hỏi nhỏ.

“Gỡ hết rồi.”

Anh đáp, bỏ điện thoại sang một bên.

“Tất cả tài khoản đăng tin đều bị khóa. Người đứng sau anh cũng đã tìm ra.”

Cô khẽ siết tay: “Anh… làm vậy có quá không?”

“Chưa đủ.”

Lục Thâm dựa lưng vào ghế, ánh mắt sâu như đáy biển.

“Họ dùng tên em để câu view, bôi nhọ em. Anh không cho phép ai đụng vào thứ anh muốn bảo vệ.”

Hạ Tinh Vũ im lặng, cổ họng nghẹn lại.

Xe dừng trước một căn biệt thự nằm ẩn trong rặng cây, vừa yên tĩnh vừa sang trọng.

Tài xế vừa mở cửa, Lục Thâm đã xoay người kéo cô lại gần.

“Xuống đi.”

Giọng anh trầm và nhẹ, nhưng từng chữ như mang theo một quyết định không thể đảo ngược.

“Từ bây giờ… đây là nhà của em.”

Hạ Tinh Vũ đứng trước cánh cửa lớn, trong lòng hỗn loạn khó diễn tả.

Cô chưa kịp phản ứng thì bàn tay ấm áp của anh đã nắm lấy tay cô thật chặt.

“Vào đi, Tinh Vũ.”

Ánh mắt anh nhìn cô sâu đến mức như muốn nuốt trọn mọi bối rối của cô.

“Anh ở đây.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc