Giao Dịch Nửa Đêm

Chương 3

Trước Sau

break

Cô nằm trong vòng tay hắn thêm một lúc thì cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nhắc:

“Em thật sự phải chuẩn bị… nếu không sẽ trễ.”

Hắn không trả lời.

Chỉ nhìn cô vài giây, ánh mắt sâu đến mức khiến cô không dám đối diện lâu.

Cuối cùng, hắn buông tay.

“Đi rửa mặt.”

Giọng hắn vẫn thấp, trầm và mang chút không vui, nhưng không còn ép buộc.

Cô bước xuống giường, chân vẫn hơi mềm, đến mức vừa đứng dậy đã loạng choạng.

Hắn lập tức cau mày, bước đến giữ lấy eo cô.

“Đi không nổi còn muốn rời phòng anh?”

Hắn lạnh giọng, nhưng lực đỡ lại rất nhẹ.

“Em… đi được.”

Cô cúi đầu nhỏ giọng.

Hắn chỉ nhìn cô, ánh mắt như đang nói đừng cố mạnh miệng, rồi mới buông ra.

Sau khi cô rửa mặt xong, bước ra phòng khách tầng hai, mùi thức ăn nhẹ bốc lên từ dưới nhà.

Cô hơi bất ngờ.

Hắn ngồi ở bàn ăn cạnh cửa sổ, áo sơ mi đen mở hai cúc trên, tóc còn hơi ướt sau khi tắm. Dáng vẻ vừa nhàn nhã vừa nguy hiểm khiến cô nhất thời không dời được mắt.

Người giúp việc đặt một phần ăn trước mặt cô, cúi đầu:

“Tiểu thư, đây là suất ăn sáng của cô.”

Cô thoáng giật mình: “Của… em?”

“Ừ.”

Hắn lên tiếng, không thèm nhìn cô, chỉ dùng dao cắt miếng bánh mì của mình.

“Không phải hôm nay em quay cảnh hành động? Ăn cho có sức.”

Cô mím môi, đi đến ngồi xuống đối diện hắn.

Trên bàn là cháo yến mạch nóng, trứng lòng đào và trái cây—đơn giản nhưng rất hợp khẩu vị của cô.

“Anh… từ khi nào…”

Cô không dám hỏi hắn chuẩn bị cho cô hay người khác.

Hắn ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt sắc bén khiến câu hỏi của cô bị nuốt vào trong.

“Từ lúc em bắt đầu đêm nào cũng đến đây.”

Hắn nói nhạt giọng, nhưng câu chữ lại khiến lòng cô run lên.

Không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe tiếng muỗng chạm vào bát.

Cô cúi đầu ăn từng chút, cố không để hắn thấy tay mình đang hơi run.

Hắn thì thong thả uống cà phê, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua cô, như đang kiểm tra xem cô có ăn đủ hay không.

Cô gắp miếng trứng lên—thì bất ngờ bị hắn giật lấy chiếc bát.

“Anh—”

“Cái này không được.”

Hắn đặt bát xuống, đẩy phần cháo lại cho cô.

“Ăn cháo. Đồ cứng khó tiêu.”

Cô nghẹn: “Em đâu phải trẻ con…”

“Đúng.”

Hắn dựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu như cười mà không cười.

“Nhưng tối qua em kêu còn nhiều hơn trẻ con.”

Cô đỏ mặt đến mức muốn chui xuống gầm bàn.

Hắn nhếch môi, nhàn nhã uống ngụm cà phê—rõ ràng đang cố ý trêu cô.

Nhưng giọng hắn lại rất bình tĩnh:

“Ăn xong anh đưa em đi.”

Cô ngẩng lên: “Không cần đâu, em—”

Hắn đặt tách cà phê xuống, ánh mắt tối lại:

“Hôm nay anh đưa.”

Nghe giọng nói đó, cô biết mình không có quyền từ chối.

Dù là ban đêm hay ban ngày…

Một khi ở trong căn nhà này, cô chưa bao giờ trốn khỏi sự kiểm soát của hắn.

Bữa sáng kết thúc trong im lặng nhưng không hề yên bình. Cô cố gắng ăn nhanh, cố gắng không để ánh mắt hắn quét đến những dấu vết đỏ nhạt còn ẩn sau lớp áo cổ cao.

Hắn đặt khăn ăn xuống bàn, đứng dậy trước.

“Lấy túi của em.”

Giọng ra lệnh nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản đối.

Cô vội theo sau, mang theo túi xách. Mỗi bước đi đều khiến chân cô hơi đau, nhưng cô giấu rất khéo—hoặc cô nghĩ vậy.

Hắn đi phía trước vài bước, nhưng đến cầu thang thì dừng lại.

Cô chưa hiểu chuyện gì, vừa định đi tiếp thì hắn quay lại, lạnh nhạt nói:

“Lại đây.”

Cô bước tới.

Hắn không chờ thêm một giây nào, bế bổng cô lên như đêm qua.

“A— anh làm gì vậy? Em đi được mà.”

“Em đi mà anh nhìn thấy thì sẽ càng bực.”

Hắn thản nhiên.

“Anh—”

“Im lặng.”

Hắn cúi xuống nhìn cô, ánh mắt đen sâu và sắc đến mức cô không dám nói thêm.

Cô đành ôm lấy cổ hắn, mặt áp vào vai hắn để che đi sự xấu hổ.

Người giúp việc đứng nép sang một bên, cúi đầu không nhìn họ.

Cô nghe thấy tiếng cửa xe mở ngay khi hắn bước ra khỏi nhà.

Hắn nhẹ nhàng đặt cô vào ghế sau, cài dây an toàn cho cô tỉ mỉ đến mức như đang chăm sóc bảo vật dễ vỡ.

Sau đó, hắn ngồi vào bên cạnh cô—

chứ không lên ghế lái như mọi khi.

Tài xế đã đợi sẵn.

Xe vừa lăn bánh, cô lên tiếng nhỏ:

“Anh không cần ngồi cạnh em. Em—”

Hắn nghiêng đầu sang, nâng cằm cô lên bằng đầu ngón tay.

“Sao?”

Giọng hắn trầm và lạnh.

“Em sợ ngồi cạnh anh?”

Cô lắc đầu.

“Vậy im.”

Hắn buông tay, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt cô dù chỉ một giây.

Xe chạy được vài phút, cô cảm nhận rõ ràng rằng hắn đang quan sát mình.

Đến khi cô chịu không nổi, khẽ nhíu mày vì đau… hắn lập tức nắm lấy tay cô.

“Lại đau?”

Cô giật mình: “Không… chỉ là—”

“Mệt.”

Hắn thay cô nói nốt, giọng đột nhiên mềm đi một chút.

Không giống hắn chút nào.

Hắn kéo cô tựa vào vai mình.

“Ngủ một lát.”

Hơi thở hắn phả xuống trán cô.

“Đến phim trường anh gọi.”

Cô muốn ngồi thẳng dậy nhưng hắn giữ đầu cô lại.

“Đừng giằng.”

Hắn nói khẽ,

“Không có ai thấy.”

Không có ai thấy.

Một câu nói đơn giản,

nhưng lại gợi cho cô cảm giác vừa ấm áp… vừa đau lòng.

Vì chỉ khi không ai thấy, cô mới được phép ở gần hắn như thế này.

Cô nhắm mắt lại.

Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy hắn vuốt nhẹ tóc mình.

Rất nhẹ.

Như một điều hắn không bao giờ thừa nhận rằng mình đang làm.

Xe dừng trước cổng phim trường sau gần nửa giờ. Cô vẫn còn dựa vào vai hắn, hơi thở đều đều như đã ngủ say. Hắn nhìn gương mặt mệt mỏi của cô, đôi lông mày hơi cau lại, trong mắt thoáng qua tia cảm xúc mà chính hắn cũng không cho phép mình thừa nhận.

Tài xế nhẹ giọng:

“Thưa ngài, đã đến nơi.”

Hắn liếc nhìn gương chiếu hậu, ra hiệu im lặng.

Một tay hắn vươn lên, chạm nhẹ vào má cô.

“Dậy.”

Giọng hắn khàn, nhưng mềm đến mức chỉ cô mới nghe.

Cô mở mắt, chớp vài lần, hơi ngượng vì nhận ra mình đang dựa sát vào hắn hơn mức nên.

“Em… ngủ quên rồi.”

“Ừ.”

Hắn vuốt nhẹ một sợi tóc rối của cô ra sau tai.

“Xuống xe đi.”

Cô gật đầu, định mở cửa—nhưng hắn đã nhanh hơn.

Hắn xuống trước, vòng sang phía cô, mở cửa rồi cúi người xuống bế cô ra.

Cô giật mình, lập tức níu áo hắn:

“Đừng! Ở đây đông người… Em tự đi!”

Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sắc bén và lạnh lại ngay lập tức.

“Em nghĩ chân em đi nổi?”

Cô im bặt.

Hắn cúi sát tai cô, giọng đầy nguy hiểm:

“Hay là muốn để cả đoàn phim thấy em đi không vững?”

Cô đỏ bừng mặt, vội túm chặt lấy tay hắn.

“…Em tự đi. Thật sự đi được.”

Hắn nhìn cô vài giây, ánh mắt như đang đánh giá xem cô có đang nói dối.

Cuối cùng, hắn nắm tay cô kéo lên, nhưng vẫn đặt tay sau lưng cô, đỡ nhẹ từng bước.

“Đi chậm.”

Giọng hắn thấp và lạnh.

“Ngã một cái thôi, anh bế.”

Cô biết hắn nói là làm, vội vàng giữ thăng bằng thật tốt.

Khi đến khu vực không còn ai, hắn mới buông tay ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm—nhưng chưa kịp bước thêm bước nào, hắn đã túm lấy cổ tay cô.

“Khoan.”

Cô quay lại: “Anh làm gì vậy—”

Hắn kéo cô lại gần, cúi người xuống, ngón tay nâng cằm cô lên kiểm tra.

Dưới ánh nắng mềm buổi sớm, ánh mắt hắn tối lại.

“Cổ em.”

Hắn nói khẽ, giọng đầy bất mãn.

Cô hốt hoảng đưa tay lên che.

Nhưng muộn rồi.

Hắn cau mày, vẻ mặt lạnh đi:

“Che không hết.”

“Em sẽ dùng makeup để—”

Hắn cắt ngang:

“Để người khác nhìn thấy à?”

Cô nghẹn lời.

Hắn mở túi xách của cô (đã kín miệng như thể là đồ của hắn), lấy một chiếc khăn lụa mỏng rồi quàng lên cổ cô, thắt một nút nhẹ.

Trang nhã. Đúng kiểu minh tinh. Và che được mọi dấu vết.

Hắn nhìn cô lần cuối, giọng bình thản:

“Cả ngày hôm nay không được tháo.”

Cô gật đầu.

Hắn cúi sát tai cô, hơi thở phả lên gáy khiến cô run:

“Tối qua là của anh.”

Giọng hắn chậm rãi, rõ ràng:

“Hôm nay cũng vậy.”

Cô chưa kịp đáp—

Một giọng nói vang lên từ xa:

“Chị ơi! Chị đến rồi à!”

Là trợ lý của cô.

Cô lập tức lùi lại hai bước, đứng cách hắn một khoảng rất an toàn.

Khuôn mặt lấy lại dáng vẻ chuyên nghiệp của một đại minh tinh.

Hắn liếc cô, khóe môi cong lên một đường lạnh nhạt:

“Đừng diễn trước mặt anh.”

Cô hoảng loạn liếc trợ lý, may mà cậu ta còn đứng xa, không nghe thấy.

Hắn bước lùi về bên xe, ánh mắt vẫn khóa chặt cô:

“Kết thúc lịch quay, về.”

Cô nuốt nước bọt: “…Em còn lịch tối.”

“Anh biết.”

Hắn dựa tay vào cửa xe, ánh mắt sâu đến mức như xuyên qua cả lớp trang điểm của cô.

“Về đây.”

Hạ Tinh Vũ hơi nghiêng người ra sau, sống lưng vô thức dán chặt vào ghế. Hơi thở của anh quá gần, gần đến mức khiến đầu óc cô như bị bao phủ bởi mùi hương lạnh mát quen thuộc.

“Lục Thâm…” Cô khẽ gọi, giọng nhỏ đến đáng thương. “Nếu em về bây giờ… đạo diễn sẽ—”

“Anh nói em về.”

Giọng anh không lớn, nhưng nặng tựa cánh cửa xe đóng sập lại sau lưng cô—không cho phép phản bác.

Cô siết chặt túi xách, trái tim đập từng nhịp đầy hỗn loạn.

“Anh đang… ghen à?”

Lục Thâm khựng lại trong nửa giây.

Ánh mắt sâu hun hút vừa rồi chợt tối đi thêm một bậc.

Anh cúi xuống gần, đến mức cô có thể nhìn thấy cả bóng mình trong đôi con ngươi ấy.

“Em muốn anh ghen đến mức nào?”

Giọng anh trầm, khàn và vô cùng nguy hiểm.

Hạ Tinh Vũ đỏ mặt, hơi thở bị anh ép đến nghẹn lại.

“Em… đâu có ý đó.”

“Có.” Lục Thâm bật cười, chậm rãi vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần. “Từ lúc bước lên xe là đã có.”

Cô muốn tránh nhưng lại chẳng tìm được chỗ trốn nào trong vòng tay anh.

“Về.” Anh lặp lại, nhẹ mà cũng rất kiên quyết. “Anh đợi em cả ngày rồi, Tinh Vũ.”

Tim cô run lên một nhịp.

“…Về đâu?” Cô hỏi trong vô thức.

Anh mở cửa xe, nắm tay cô đặt vào lòng bàn tay mình như một lời trói buộc dịu dàng.

Lục Thâm cúi đầu, thì thầm bên tai cô:

“Về nhà. Về với anh.”

Hạ Tinh Vũ bị anh kéo vào xe, cửa đóng lại phát ra tiếng cạch trầm nặng, như khóa luôn cả đường chạy trốn mà cô vẫn tự dối mình rằng mình có.

Không gian trong xe yên tĩnh đến mức cô có thể nghe rõ từng nhịp thở của chính mình—và cả hơi thở của anh, đều đặn nhưng ẩn chứa một sự kìm nén khó giải thích.

Lục Thâm vòng qua ghế lái, thắt dây an toàn rồi nổ máy. Ánh đèn đường lướt qua gương mặt anh, khắc họa đường nét lạnh lùng, sắc bén đến mức khiến tim cô bất giác thắt lại.

Suốt mười phút đầu, anh không nói gì.

Cô càng im càng lo. Cô không biết mình đã chọc vào dây thần kinh nào của anh… nhưng rõ ràng anh đang không vui.

“Lục Thâm…” Cô xoay người, cố gắng mở miệng trước.

Anh không nhìn cô, chỉ buông một tiếng: “Gọi anh như vậy từ bao giờ?”

Hạ Tinh Vũ hơi sững.

“…Em luôn gọi vậy mà.”

“Em gọi anh như gọi một người xa lạ.”

Cô cắn môi. “Vậy… em phải gọi thế nào?”

Xe thắng nhẹ khi anh dừng chờ đèn đỏ.

Lục Thâm nghiêng đầu sang, một tay chống lên vô-lăng, ánh mắt lướt xuống đôi môi khẽ run của cô, rồi dừng lại nơi đôi mắt đen trong trẻo nhưng đang dè chừng của cô.

“Gọi lại đi.”

“Gọi… gì cơ?” Cô lúng túng.

Đôi mắt anh tối đi, dường như là không hài lòng:

“Gọi như lúc trước. Khi em chưa cố tỏ ra trưởng thành, mạnh mẽ, khi em chưa học cách giấu anh tất cả mọi chuyện.”

Cô khẽ hít một hơi.

“…Anh Thâm.”

Một thoáng mềm mại lướt qua mắt anh, mỏng đến mức tưởng như ảo giác.

“Ừ. Như vậy.”

Đèn xanh sáng lên, xe lại tiếp tục lăn bánh. Không khí nặng nề trong xe lúc này dường như đã lỏng ra đôi chút.

“Vì sao lại che giấu lịch quay tối?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng bình tĩnh hơn.

“Tại đạo diễn sợ không kịp tiến độ… Em cũng muốn thử cảnh khó…” Cô cúi đầu.

“Cảnh gì?”

“Cảnh… thân mật.”

Lục Thâm phanh gấp.

Cả thân người cô theo quán tính lao nhẹ về phía trước, may mà dây an toàn giữ lại. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt không còn tối nữa—mà là lạnh hẳn.

“Thân mật?” Giọng anh thấp và sắc.

“Ừm… ừ… một chút thôi… chỉ cần quay góc nghiêng—”

“Không được.”

Anh nói như một mệnh lệnh bẩm sinh.

Hạ Tinh Vũ lập tức phản bác: “Nhưng đó là công việc của em!”

“Anh biết.” Anh đè giọng. “Nhưng không phải cái gì đạo diễn nói cũng phải làm.”

“Anh không có quyền—”

“Anh có.”

Giọng anh chạm đến mức độ nguy hiểm khiến da cô nổi gai.

Xe rẽ vào con đường dẫn tới khu biệt thự quen thuộc. Hạ Tinh Vũ nhìn cảnh vật ngoài cửa xe mà tim hoảng loạn.

“Anh đưa em về đâu vậy?”

“Về nhà.”

“Nhà nào? Em còn—”

“Nhà của anh.” Anh nhìn thẳng phía trước, khuôn mặt không biểu cảm. “Và của em.”

Cô muốn nói gì đó, nhưng không kịp.

Xe dừng trước biệt thự. Anh vòng qua mở cửa cho cô, bàn tay lớn giữ lấy cổ tay cô như sợ cô bỏ chạy.

“Lục Thâm, em chưa muốn—”

“Không sao.” Anh cúi xuống nhìn cô, giọng thấp đến mức khiến cô không dám hít mạnh. “Anh muốn.”

Hắn kéo cô vào trong, cửa đóng lại. Không gian rộng lớn chỉ còn hai người, và tiếng tim cô đập hỗn loạn.

“Anh giận em thật à?” Cô hỏi nhỏ, đôi mắt hơi đỏ.

Anh không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt gò má cô, ngón tay cái khẽ lướt qua lớp phấn mỏng như muốn lau đi cả sự xa cách giữa hai người.

“Em đứng trước ống kính, để người đàn ông khác chạm vào… em nghĩ anh sẽ không giận sao?”

Cô nuốt khan.

“Nhưng… đó chỉ là diễn…”

“Anh không quan tâm.” Lục Thâm siết nhẹ eo cô, kéo cô sát vào lồng ngực mình. “Anh muốn em biết một điều.”

“Điều gì?”

Hơi thở anh rơi xuống bên tai cô, nóng đến mức khiến cả người cô mềm nhũn.

“Em là của anh.”

Cô mở to mắt.

“Ngay từ lúc em bước vào cuộc đời anh năm đó.”

Lục Thâm cúi xuống, trán chạm trán cô, giọng như dằn từng chữ:

“Anh đã không còn thả em đi nữa.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc