Khi xe dừng trước biệt thự của hắn, cô còn chưa kịp mở cửa thì đã bị kéo vào vòng tay quen thuộc. Hắn bế cô lên, từng bước sải dài thẳng hướng cầu thang như thể cả thế giới này chỉ còn cô và hơi thở vội vã của hắn.
“Anh… thả em xuống.”
Cô nhỏ giọng, nhưng hắn chẳng hề nghe thấy.
Cánh tay mạnh mẽ siết lại, mang theo sự chiếm hữu không che giấu. Mỗi bước hắn bước lên bậc thang, tim cô cũng theo đó mà dồn dập, loạn nhịp.
Cửa phòng vừa khép lại, không khí liền thay đổi.
Không một lời báo trước.
Hắn đặt cô xuống giường, hơi thở đè nén, ánh mắt lạnh lùng nhưng rực lửa.
Tiếp đó là động tác quá nhanh—quá mạnh.
Âm thanh xoẹt vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Cô khựng người.
Chiếc váy được may riêng để lên sân khấu của cô… bị hắn xé một đường rõ ràng đến mức khiến cô nghẹn lại.
“Không phải bộ này đắt lắm sao…” Giọng cô run lên vì tức vì bất lực.
Hắn cúi xuống, kề sát tai cô, hơi thở nóng bỏng mà trầm thấp:
“Anh trả.”
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng hắn giữ hai cổ tay cô, ánh mắt tối lại—ôn tồn nhưng đầy sức nặng.
“Em đến đây để làm gì, hả?”
Hắn cúi xuống, ngón tay lạnh lẽo lướt qua bờ vai lộ ra khi lớp vải bị xé, giọng nói bình thản đến mức đáng sợ.
“Đừng giả vờ ngoan ngoãn trước cửa nhà anh rồi vào phòng lại muốn chạy.”
Cô mím môi, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa phẫn vừa yếu ớt.
Nhưng hắn chỉ cúi thấp người, trượt ánh nhìn từ môi đến cổ cô, giọng khàn đi:
“Đêm nay… em ngoan một chút.”
Không khí lập tức chìm xuống, đầy kìm nén và nguy hiểm—như mọi đêm cô bước vào căn nhà này.
Cấm kỵ. Bí mật. Và không đường thoát.
Đêm đó trôi qua dài đến mức cô không biết mình đã chìm đi lúc nào. Chỉ nhớ những khoảnh khắc mệt mỏi đến run rẩy, hơi thở đứt quãng, và sự kiên quyết không cho cô trốn thoát dù chỉ một lần.
Đến khoảng 00:04, cô giật mình mở mắt.
Căn phòng tối, chỉ có ánh đèn ngủ mờ hắt xuống. Cơ thể cô nặng trĩu, mỗi cử động đều kéo theo cơn đau âm ỉ, như thể cả đêm qua là một cơn bão mà cô chỉ có thể bị cuốn theo.
Cổ họng khô rát đến mức cô phải nuốt nước bọt mới có thể thở.
“Khát quá…” cô lẩm bẩm, cố gắng ngồi dậy.
Từng bước xuống giường như đang dẫm lên bông nhưng lại đau nhói. Cô vịn cạnh tủ, cố gắng không làm phát ra tiếng động, chỉ muốn xuống dưới nhà lấy chút nước.
Nhưng vừa mới bước được vài bước—
Một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ quàng từ phía sau, kéo cô trở lại.
Cô hốt hoảng:
“Anh—”
Hắn không nói gì. Chỉ siết cô lại, siết rất chặt, hơi thở vùi vào hõm cổ cô.
Giọng hắn trầm thấp, ngái ngủ nhưng mang theo sự chiếm hữu bản năng:
“Đi đâu?”
“Em… xuống uống nước.” Cô đáp nhỏ, sợ làm hắn nổi nóng.
Hắn không buông.
Thay vào đó, hắn dụi mặt vào gáy cô như để xác nhận cô thật sự ở đây, không đi mất.
“Giờ này mà còn rời khỏi giường của anh?”
Hắn gằn nhẹ, hơi thở ma sát lên da cô.
“Không được.”
Cô cắn môi: “Em chỉ khát…”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài vài giây.
Rồi hắn nghiêng người, với tay lấy chai nước đặt trên tủ đầu giường—thứ mà cô không ngờ rằng hắn đã chuẩn bị từ trước.
Hắn đặt nó vào tay cô, nhưng vòng tay vẫn không rời khỏi eo cô.
“Uống ở đây.”
Hắn nói nhỏ, gần như ra lệnh.
“Không được đi đâu khi anh còn đang ngủ.”
Cô siết chai nước, tim không hiểu sao lại đập mạnh một nhịp.
Hắn rõ ràng ngủ rất sâu.
Nhưng chỉ cần cô rời khỏi vòng tay vài giây thôi—hắn đã tỉnh.
Và giữ cô lại như thể cô là thứ duy nhất hắn không muốn buông.
Hắn vẫn giữ cô sát vào ngực mình, hơi thở nóng ấm phả lên tai khiến sống lưng cô run nhẹ. Cô mở nắp chai nước một cách khó khăn, bàn tay hơi run vì mệt. Vừa đưa chai lên, cổ tay liền bị hắn giữ lại.
“Để anh.”
Giọng hắn khàn, còn vương chút buồn ngủ nhưng lại đầy sự chiếm hữu quen thuộc.
Cô chưa kịp phản ứng, hắn đã lấy chai nước từ tay cô, đưa lên môi cô, nghiêng nhẹ. Nước mát chảy vào cổ họng khô rát khiến cô thở phào một chút, nhưng ánh mắt đang nhìn cô chăm chú của hắn lại khiến trái tim cô đập lệch nhịp.
“Uống nữa không?”
Hắn hỏi, nhưng bàn tay ở eo cô không lỏng dù chỉ một chút.
“Đủ rồi.” Cô khẽ đáp.
Hắn đặt chai nước xuống, kéo cô nghiêng người đối mặt với hắn. Trong ánh sáng mờ, đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn y như thú săn sau khi chắc chắn con mồi không chạy được nữa.
“Lần sau khát,” hắn cúi xuống sát môi cô, giọng thấp đến mức như cọ vào tim cô, “gọi anh.”
Cô mím môi, không nói gì.
Hắn thấy thế, ánh mắt càng tối.
Một tay nâng cằm cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mình.
“Hay là…”
Ngón tay hắn lướt nhẹ trên môi cô,
“…em muốn rời khỏi giường anh vào lúc nửa đêm như vậy?”
Cô vội lắc đầu: “Không có…”
Hắn nhìn cô vài giây, sau đó bất ngờ kéo mạnh mảnh chăn phủ lên hai người, ép cô vào lòng như giữ một vật quý dễ vỡ.
“Ngủ.”
Hắn ra lệnh, giọng trầm mà dịu đi một chút.
Cô nhắm mắt lại, nhưng không dám cựa quậy.
Một lúc sau, hơi thở hắn đều hơn, nhưng cánh tay đặt trên eo cô vẫn siết, như thể hắn sợ chỉ cần thả lỏng một chút, cô sẽ biến mất.
Khoảng gần 1 giờ sáng—
Hắn đột nhiên nói, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
“Đừng rời khỏi anh… dù chỉ một bước.”
Cô mở mắt.
Hắn vẫn ôm cô, không nhìn cô, chỉ như đang nói trong giấc ngủ—hoặc một lời thú thật trong vô thức.
Trái tim cô đập mạnh đến mức chính cô cũng nghe thấy.
Bí mật này… nguy hiểm hơn cô tưởng.
Khi trời vừa hửng sáng, ánh nắng nhạt luồn qua rèm cửa, phủ lên căn phòng một lớp sáng mỏng. Cô mở mắt đầu tiên—cơ thể còn mỏi rã, nhưng thứ đập vào cảm giác lại không phải cơn đau, mà là vòng tay vẫn siết chặt lấy eo cô như đêm qua chưa từng kết thúc.
Cô khẽ động.
Chỉ một chút thôi, hắn đã tỉnh.
Đôi mắt sâu thẳm mở ra ngay lập tức, không hề có vẻ mơ hồ như người vừa ngủ dậy. Hắn nhìn cô trong vài giây, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa chút gì đó khó gọi tên.
“…Dậy sớm vậy?”
Giọng hắn khàn nhẹ, mang theo sự lười biếng quyến rũ của buổi sáng.
“Em còn lịch quay…”
Cô nói nhỏ, sợ động phải sự khó chịu của hắn.
Hắn không đáp ngay.
Hắn kéo cô sát lại hơn, cằm tựa lên vai cô.
“Vẫn còn sớm.”
Hắn nói, hơi thở ấm phả lên cổ cô.
“Ngủ tiếp đi.”
“Không được, em phải—”
Hắn đột ngột giữ lấy tay cô, lật cổ tay cô lên.
Trên làn da mỏng manh, dấu vết hằn lên rõ rệt.
Hắn nhìn vài giây, ánh mắt trầm xuống.
Cô hơi giật mình: “Em… không sao.”
Hắn không nói gì.
Chỉ cầm cổ tay cô, cúi đầu hôn một cái thật nhẹ lên vết đỏ ấy—chỉ một cái, nhưng khiến cô như bị điện giật.
“Em mà còn cố tình lén đi nữa…”
Giọng hắn thấp nhưng rõ ràng,
“Anh sẽ không để em xuống giường cả ngày.”
Cô nghẹn lại, không biết nên phản bác hay im lặng.
Hắn vuốt cằm cô, ánh mắt dừng ở gương mặt xinh đẹp đã quen thuộc đến mức hắn không thể buông tay.
“Lại đây.”
Hắn kéo cô vào ngực, giọng trầm và mang theo mệnh lệnh dịu dàng đầy chiếm hữu.
“Để anh ôm thêm một lúc.”
Cô nằm im, nghe nhịp tim hắn đều đều bên tai.
Trong căn phòng sang trọng, yên tĩnh đến mức cô nghe rõ hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Một khoảnh khắc yên bình hiếm hoi– nhưng lại khiến cô lo sợ hơn bất cứ điều gì.
Vì cô biết, khi rời khỏi căn nhà này, họ lại trở thành hai con người hoàn toàn xa cách trước mặt thiên hạ.
Và càng như vậy… cô càng không dám để bản thân chìm xuống.