Đêm – trong căn phòng xa hoa bậc nhất thành phố.
Ánh đèn vàng dịu hắt xuống những đường cong mềm mại của người con gái đang nằm trên chiếc giường rộng lớn phủ ga lụa đắt tiền. Căn phòng im ắng đến mức chỉ nghe được tiếng thở khẽ của cô – mỏng manh, run nhẹ sau một trận triền miên kéo dài cả đêm.
Trên sàn, quần áo vương vãi thành một đường mờ hỗn độn: chiếc váy cô mặc khi bước lên sân khấu tối nay, áo sơ mi đen của hắn, caravat bị kéo tuột, thậm chí còn có chiếc khuy áo bị đứt nằm lăn lóc gần chân giường.
Mỗi thứ đều như đang kể lại một bí mật không ai được biết.
Hạ Tinh Vũ khẽ cựa mình.
Toàn thân cô mềm nhũn, mệt rã rời. Vài lọn tóc rối xõa xuống bờ vai trắng, dấu hôn mờ mờ còn hằn lại trên làn da nhạy cảm. Người đàn ông kia chưa bao giờ biết thế nào là nương tay.
Cô vừa nhắm mắt được một chút thì cánh tay rắn chắc từ phía sau ôm siết lấy eo cô, kéo cô vào vòng ngực nóng như lửa.
“Dậy rồi?”
Giọng hắn trầm thấp, khàn nhẹ sau một đêm chiếm đoạt không biết mệt.
Hạ Tinh Vũ không trả lời. Cô chỉ khẽ hừ một tiếng, đôi chân vô thức co lại vì quá đau. Nơi nào đó trên người cô vẫn còn tê rần như vừa bị hắn trừng phạt lẫn cưng chiều.
Người đàn ông phía sau bất động một lúc, sau đó ngón tay thô dài khẽ vuốt dọc sống lưng cô, giọng thấp hơn, mang theo chút cảnh cáo quen thuộc:
“Ban nãy trên sân khấu, em nói dối rất trơn tru.”
Cô mở mắt, ánh nhìn mơ màng nhưng đầy kiêu ngạo:
“Em dựa vào thực lực của mình. Em nói sai chỗ nào?”
Hắn bật cười – một tiếng cười ngắn, lạnh mà sâu.
“Đúng, em nổi tiếng bằng thực lực.”
Bàn tay hắn bóp nhẹ eo cô, khiến cô hít vào một hơi lạnh.
“Nhưng đêm nào em cũng nằm trong lòng tôi như thế này… em nghĩ người khác mà biết thì sẽ tin lý do đó sao?”
Hạ Tinh Vũ quay đầu lại, ánh mắt trong veo nhưng ẩn sự bướng bỉnh:
“Không ai được biết.”
“Cho nên em mới ngoan ngoãn đến đây mỗi đêm?”
Hắn cúi xuống, môi kề sát cổ cô, hơi thở nóng của hắn làm da cô run lên từng đợt.
Cô không đáp. Không phải vì ngại mà vì… không muốn thừa nhận.
Quan hệ này, là do cô chủ động ký vào. Một giao dịch không tên:
— Ban ngày không liên quan.
— Ban đêm thuộc về nhau.
Lục Thâm đột ngột kéo cô xoay lại đối diện mình.
Ánh mắt hắn sâu đến mức người khác nhìn vào chỉ có thể chìm xuống.
“Vũ Vũ, không ai chạm vào em được ngoài tôi. Điều này… em biết từ lâu rồi, đúng không?”
Cô mím môi, cảm giác quen thuộc lại ập đến khi ánh mắt hắn khóa chặt cô như muốn nuốt trọn.
“Anh lại muốn gì nữa?”
Giọng cô khàn yếu, mệt mỏi thật sự.
Lục Thâm cúi xuống, hôn lên khóe mắt cô – nhẹ đến mức bất ngờ.
“Muốn em.”
Hắn nói, từng chữ nặng như đục vào tim.
“Đêm nay em vẫn chưa xong với tôi.”
“Hôm nay em phải quay quảng cáo buổi sáng…” Cô vội nói.
“Thì để tôi gọi người đổi giờ.”
Hắn lại kéo cô vào lòng, một tay giữ gáy cô, tay kia phủ lên hông cô như đang tuyên bố chủ quyền.
“Lục Thâm…”
Cô khẽ thở, khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn áp trán vào trán cô, hơi thở đan vào nhau, giọng trầm thấp như mê hoặc:
“Em là đại minh tinh của cả thế giới. Nhưng chỉ có tôi… mới biết dáng vẻ thật sự của em vào lúc này.”
Ngón tay hắn siết nhẹ cằm cô.
“Và em – chỉ thuộc về tôi.”
Ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn tối sâu như lúc cô bước vào căn phòng này.
Không ai biết.
Không ai được phép biết.
Chỉ có hai người, và những bí mật nằm rải đầy dưới sàn cùng quần áo của họ.
Buổi sáng – Ánh sáng xuyên qua tấm rèm màu khói.
Hạ Tinh Vũ tỉnh dậy trong tình trạng… gần như quên mất mình đã ngủ lúc nào. Lưng vẫn còn đau, cổ mỏi, còn trên người chỉ khoác chiếc áo sơ mi rộng của hắn — thứ mà tối qua cô đã giật xuống rồi bị hắn bắt mặc lại theo “ý thích”.
Căn phòng vẫn ngập mùi hương quen thuộc của Lục Thâm: lạnh, thanh, nhưng mang theo chút mùi gỗ trầm khiến trái tim người ta bất giác run.
Cô chậm rãi ngồi dậy.
Ngay lập tức, bàn tay từ phía sau kéo cô về.
“Em định đi đâu?”
Giọng hắn khàn, rõ ràng vẫn còn ngái ngủ, nhưng lực kéo thì đủ mạnh để cô không nhúc nhích được.
“Về nhà. Em còn lịch quay.”
Cô nhẹ nhàng gạt tay hắn ra.
“Anh bảo rồi, để anh đổi lịch cho.”
“Nhưng em không thích.”
Cô quay lại nhìn hắn, ánh mắt mang chút bất mãn.
Lục Thâm chống một tay lên gối, nghiêng người nhìn cô từ trên cao. Ánh nắng chiếu vào đường viền cơ thể hắn, khiến gương mặt lạnh lùng kia trở nên sắc bén đến mức khó rời mắt.
“Nếu không thích…” hắn chậm rãi nói, “vậy tối nay đến sớm hơn.”
Cô: “… Lục Thâm!”
Hắn nhướng mày, bộ dạng như thể vừa nghe điều gì đó cực kỳ thú vị:
“Gọi lại lần nữa.”
Cô cắn răng.
Cô không bao giờ thắng được hắn.
Và hắn biết điều đó rõ hơn ai hết.
Mười phút sau, Hạ Tinh Vũ bước ra khỏi phòng tắm trong chiếc đầm đen thanh lịch mà stylist gửi đến từ đêm qua. Lục Thâm đã thay quần áo xong, áo sơ mi trắng, quần tây đen, cúc áo trên cùng hơi mở, phong thái như một ông hoàng bước ra từ tòa tháp tài chính.
Hắn đưa cho cô một ly sữa nóng.
“Uống.”
“Em không—”
Câu nói chưa dứt, ánh mắt hắn đã liếc qua.
Một cái liếc thôi đủ để cô ngoan ngoãn nhận ly sữa.
Uống một hơi cạn.
Lục Thâm hài lòng, giọng thấp xuống:
“Tốt.”
Hạ Tinh Vũ buộc dây giày, chỉnh lại chiếc túi, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa bước đến cửa, hắn gọi lại:
“Vũ Vũ.”
Cô khựng lại.
Lục Thâm bước tới, ngón tay nâng cằm cô, buộc cô ngước nhìn hắn.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn sâu đến mức trái tim cô như bị giữ chặt.
“Đừng để ai chạm vào em.”
Hắn nói từng chữ, giọng trầm, chậm, và rất lạnh.
“Một chút cũng không được.”
Cô nhìn hắn, môi hơi cong:
“Anh đang ra lệnh à?”
“Không.”
Hắn cúi xuống, hôn lên khóe môi cô — một nụ hôn nhẹ nhưng đủ làm chân cô mềm đi.
“Anh đang nhắc nhở.”
Nhắc nhở rằng cô… là của hắn.
Khi cô bước vào xe, điện thoại rung liên tục.
Tin nhắn dồn dập từ trợ lý:
— Chị Vũ! Có chuyện rồi!
— Hình chị hôm qua ở hậu trường bị leak!
— Netizen đang nghi chị qua lại với nhà đầu tư nào đó!
— Baidu Weibo đang nổ! Hashtag #HạTinhVũDựaHơi đã lên top 3!!
Hạ Tinh Vũ nhìn màn hình, gương mặt không đổi sắc.
Tài xế liếc qua qua gương chiếu hậu, lo lắng:
“Cô Hạ, chúng ta đi thẳng đến công ty chứ?”
Cô gật đầu: “Đi đi.”
Nhưng khi xe vừa chuẩn bị chạy, cửa sổ phía bên phải đột nhiên bị gõ nhẹ.
Cô quay lại —
Lục Thâm đứng ngoài, một tay đút túi quần, tay còn lại chống lên khung cửa kính xe, ánh mắt sắc như dao.
Cô hạ kính xuống:
“Chuyện gì nữa?”
Hắn cúi người, giọng nói chỉ đủ để cô nghe:
“Đừng tự giải quyết.”
“Hôm nay… để tôi xử lý.”
Cô sững lại.
Lục Thâm đứng thẳng dậy, nói thêm một câu cuối cùng:
“Bất cứ ai dám động vào em, tôi đều sẽ khiến họ biến mất khỏi cái ngành này.”
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Còn Hạ Tinh Vũ chỉ im lặng nhìn hình ảnh của hắn nhỏ dần qua gương.
Bên ngoài scandal đang bùng nổ.
Còn trong lòng cô, thứ đang bùng lên lại là… cảm giác nguy hiểm quen thuộc:
— Lục Thâm sắp thật sự ra tay rồi.
Buổi sáng thành phố vừa thức giấc, giới giải trí đã như bị ai đập một quả bom vào giữa trung tâm. Scandal của Hạ Tinh Vũ lan nhanh đến mức trợ lý cô gần như muốn bật khóc vì không kịp dập tin.
Trong khi đó, tại tập đoàn Lục Thị — nơi kiểm soát hơn một nửa nguồn vốn đầu tư cho các công ty giải trí lớn — không khí còn hỗn loạn hơn.
Lục Thâm: Cuộc họp khẩn cấp
Cửa phòng họp mở ra, Lục Thâm bước vào, khí thế mạnh đến mức các giám đốc ngồi trong phải đứng bật dậy. Hắn không nói một lời dư thừa, ném chiếc điện thoại lên bàn, màn hình vẫn đang hiển thị hashtag liên quan đến Hạ Tinh Vũ.
“Xóa sạch trong mười phút.”
Không ai dám phản đối.
Tổ PR cấp cao lập tức bắt tay vào làm việc. Ai cũng biết tính của Lục Thâm — hắn không quan tâm tin đồn về bản thân, nhưng tin đồn về cô ấy thì khác.
Một giám đốc PR run run lên tiếng:
“Chủ tịch… nguồn phát tán tin có vẻ là từ một paparazzi độc lập. Người này theo dõi cô Hạ nhiều ngày, hình như đã—”
“Loại bỏ.”
Hai chữ, lạnh như lưỡi dao.
Cả phòng họp im thin thít.
Không ai hỏi “loại bỏ” nghĩa là gì.
Họ chỉ biết làm theo.
Chỉ năm phút sau, toàn bộ bài đăng tiêu cực đã biến mất. Tài khoản tung tin bị treo, các trang lớn bị yêu cầu gỡ bài. Không đơn vị nào dám chống lại mệnh lệnh của Lục Thâm.
Paparazzi gặp họa
Ở một căn phòng thuê rẻ tiền, tay paparazzi đang hí hửng chỉnh lại loạt ảnh chụp được tối qua: một chiếc xe sang rời khỏi biệt thự ở khu biệt lập, bóng dáng một người con gái bước xuống…
Chưa kịp nhấn upload lần hai.
RẦM!
Cửa phòng bị đá tung.
Vài người đàn ông mặc vest đen bước vào, ánh mắt sắc lạnh.
“Anh là người tung tin về Hạ Tinh Vũ?”
Tên paparazzi tái mặt, lắp bắp: “Tôi… tôi chỉ… làm việc…”
“Không làm nữa.”
Một người lên tiếng, nụ cười nhạt đến rợn người.
Máy ảnh bị thu, ổ cứng bị lấy, tất cả dữ liệu bị xóa sạch.
Khi họ rời đi, tên paparazzi ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch.
Hắn hiểu một điều:
— Có người mà mình tuyệt đối không được động vào.
Studio của Hạ Tinh Vũ hỗn loạn
Trong khi đó, tại studio của nữ minh tinh, nhân viên chạy qua chạy lại như ong vỡ tổ. Ai cũng hoảng loạn, chỉ có một người vẫn bình thản ngồi trên sofa, đôi chân thon dài vắt chéo, mặt không biến sắc.
Hạ Tinh Vũ.
Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua màn hình điện thoại, thấy hàng loạt hashtag biến mất chỉ trong vài phút, biểu cảm vẫn lạnh nhạt nhưng trong lòng dấy lên một cảm giác quen thuộc:
— Lục Thâm đã ra tay.
Trợ lý nhỏ chạy đến:
“Chị Vũ! Em không hiểu, mới ba phút trước hashtag còn top 3, giờ biến mất sạch… ai làm vậy ạ?”
Hạ Tinh Vũ không trả lời, chỉ khẽ nhướng mi:
“Em nghĩ còn ai ngoài người đó?”
Cả studio im bặt.
Không ai dám hỏi thêm.
Cuộc chạm mặt bất ngờ tại công ty
Buổi trưa, Hạ Tinh Vũ phải đến công ty để duyệt hợp đồng quảng cáo. Cô bước vào đại sảnh với khẩu trang và kính đen, nhưng vẫn không giấu được khí chất của một đại minh tinh.
Nhân viên lén nhìn cô, thì thầm. Vài người định lại gần xin chữ ký, nhưng chưa kịp mở lời—
Tiếng giày da vang lên sau lưng.
Tách. Tách. Tách.
Cả đại sảnh như bị thổi gió lạnh.
Hạ Tinh Vũ đứng yên, sống lưng hơi căng lại.
Cô nhận ra bước chân đó.
Lục Thâm.
Hắn bước tới, dáng cao lớn, sắc lạnh, không khí xung quanh như bị hắn bóp nghẹt. Nhân viên hai bên tự động né ra, tạo thành một lối đi thẳng đến chỗ cô.
Cô định hành xử đúng quy định: giả vờ không quen.
Nhưng khi cô vừa cúi đầu đi lướt qua, cổ tay đã bị ai đó nắm lại.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt.
Lục Thâm cúi xuống, giọng thấp đến mức chỉ hai người nghe được:
“Em định giả vờ ngay cả trước mặt tôi?”
Cô siết môi:
“Ở đây nhiều người. Anh buông ra.”
Hắn không buông.
Ngược lại, còn kéo cô sát vào mình hơn, bàn tay siết lại mang theo rõ ràng chủ quyền.
Ánh mắt hắn sắc như dao:
“Để họ nhìn.”
“Để họ biết em không cần dựa hơi ai khác.”
Giọng hắn trầm thấp, hơi thở cọ vào tai cô.
“Bởi vì… em chỉ cần dựa vào tôi.”
Và chính khoảnh khắc đó…
Một nhân viên ở xa vô tình đưa điện thoại lên.
Góc chụp rất đẹp.
Rất rõ.
Rất đáng để làm bùng nổ thêm một scandal mới.
Nhưng trước khi người đó kịp nhấn nút—
Một cánh tay khác giữ lấy cổ tay cậu ta.
“Điện thoại.”
Bảo vệ riêng của Lục Thâm xuất hiện như từ dưới đất bước lên.
Điện thoại bị thu.
Ảnh bị xoá.
Tất cả mọi người cúi đầu, tim đập thình thịch.
Không ai dám thử lại lần thứ hai.
Sau khi cả tòa nhà nhìn thấy cảnh hắn nắm tay cô, Lục Thâm lập tức kéo cô vào thang máy riêng. Cửa khép lại, hắn không nói một lời, chỉ cúi xuống áp cô vào bức tường thép lạnh. Ánh mắt hắn tối và sâu như muốn nhìn xuyên qua trái tim cô. Hắn hỏi vì sao cô luôn né tránh hắn trước mặt người khác, giọng thấp tới mức khiến sống lưng cô tê rần. Cô vừa định phản bác thì hắn đã nghiêng người, khóa lại mọi khoảng cách bằng một nụ hôn mạnh mẽ, như muốn tuyên bố cô chỉ thuộc về hắn. Đến khi thang máy mở ra, chân cô mềm nhũn, còn hắn thì chỉnh lại cà vạt như thể chưa có gì xảy ra.
Lúc duyệt kịch bản mới trong phòng làm việc của hắn, Lục Thâm bất ngờ nhìn thấy cảnh hôn của cô với nam phụ. Không đợi cô giải thích, hắn bế cô đặt lên bàn, ánh mắt đầy ghen tuông lạnh lẽo. Giọng nói của hắn khàn thấp: “Cảnh này… em phải diễn thật à?” Cô đỏ mặt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh như mọi khi. Hắn đặt tay lên eo cô, bóp nhẹ, hơi thở dồn lên tai cô: “Tôi không cho phép người khác chạm vào em.” Sự im lặng sau câu nói đó trĩu nặng đến mức ngay cả ánh đèn trong phòng cũng trở nên nóng hơn.
Tại buổi họp báo đối mặt với tin đồn, cô bình tĩnh ngồi trước hàng trăm ống kính máy ảnh. Khi phóng viên đang dồn dập chất vấn, cánh cửa hội trường bất ngờ mở ra, bước chân dứt khoát của Lục Thâm khiến cả khán phòng chao đảo. Không ai ngờ chủ tịch khó gặp như hắn lại đích thân xuất hiện. Hắn đi thẳng đến cạnh cô, lấy micro và dứt khoát nói: “Từ hôm nay, bất cứ ai tung tin bôi nhọ Hạ Tinh Vũ… đều đối đầu với tôi.” Không khí lập tức đông cứng, còn trái tim cô thì rối loạn đến mức không thể nói nên lời.
Sau giờ làm, cô lén rời khỏi tòa nhà bằng cửa sau để tránh truyền thông. Nhưng vừa bước ra chưa được hai bước, một bàn tay kéo mạnh cô vào trong chiếc xe đen đỗ khuất góc. Cửa xe đóng lại, cô nhìn thấy Lục Thâm ngồi trong bóng tối, ánh mắt lạnh mà sâu vô hạn. Hắn chỉ nói hai từ, không lớn nhưng là mệnh lệnh tuyệt đối: “Lên xe.” Khoảnh khắc cô ngồi xuống cạnh hắn, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng tim mình. Dù cô luôn cố giữ khoảng cách, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi quỹ đạo mà hắn vạch ra cho cô.
Hơi thở hắn trầm xuống, mang theo sự nóng bỏng khó kìm. Đầu ngón tay vuốt dọc theo đường cong bên hông cô, chậm rãi như đang xác nhận rằng cô thật sự thuộc về hắn, chỉ hắn.
Cô khẽ động, mi mắt run lên, nhưng chưa kịp mở mắt thì bàn tay lớn đã giữ lấy cằm cô, buộc cô ngẩng lên đối diện.
“Còn mệt?” Giọng hắn khàn, thấp đến mức như đang thì thầm ngay sát môi cô.
Cô chưa kịp đáp.
Môi hắn đã phủ xuống.
Không vội vã, không thô bạo. Là sự chiếm hữu bình tĩnh nhưng không cho phép chống cự—như thể hắn chỉ cần nhẹ nhàng như vậy cũng đủ khiến cô mềm nhũn trong lòng bàn tay.
Hắn hôn sâu hơn, ép cô ngả lại xuống gối, hơi thở hai người hòa vào nhau. Từng đợt cảm giác tê dại lan dọc sống lưng, khiến cô gần như quên mất mình còn muốn tránh né.
Cô đưa tay đẩy vai hắn, nhưng lực yếu đến đáng thương.
“Đừng…” cô thở dốc.
Hắn cười khẽ, nụ cười rất nhẹ nhưng đầy nguy hiểm.
“Em đã đến đây,” hắn áp môi lên cổ cô, giọng khẽ trượt qua da thịt nhạy cảm, “còn muốn trốn nữa sao?”
Hắn tiếp tục hôn cô—từng chút một, từ cổ, đến xương quai xanh, rồi trở lại đôi môi đang run lên của cô.
Mỗi cái hôn đều khiến trái tim cô loạn nhịp, vừa sợ hãi vừa sa vào.
“Nhìn tôi.” Hắn nâng mặt cô lên, đôi mắt tối sâu, giọng lạnh đến run người.
“Ban đêm, em là của tôi. Không được quên.”
Rồi hắn lại cúi xuống, hôn cô lần nữa—một nụ hôn sâu đến mức cô gần như không còn nhận ra đâu là hơi thở của mình, đâu là của hắn.