Cánh cửa mở ra, không gian bên trong khiến Hạ Tinh Vũ khẽ sững người.
Nội thất rộng lớn đến choáng ngợp, trần nhà cao với những dải đèn pha lê rủ xuống lấp lánh, sàn đá cẩm thạch bóng đến mức phản chiếu bóng dáng cô. Mỗi món đồ, mỗi góc trang trí đều toát lên sự xa hoa kín đáo của một gia đình có thế lực thật sự. Không phải khoe mẽ — mà là kiểu giàu có đã ăn sâu vào từng đường nét.
Cô còn đang ngơ ngác thì ánh mắt vô thức dừng lại ở bức tranh lớn treo giữa phòng khách.
Một bức ảnh gia đình.
Ông Lục và Bà Lục đứng ở giữa, phong thái điềm tĩnh, sang trọng; bên cạnh họ là một cô gái trẻ với nụ cười rực rỡ, đôi mắt sáng giống Lục Thâm đến mấy phần—nhưng mềm mại hơn, hồn nhiên hơn.
Hạ Tinh Vũ chưa kịp hỏi thì giọng Lục Thâm vang lên phía sau, trầm thấp nhưng dịu lại:
“Đó là Mẫn Chân.”
Cô xoay người nhìn anh.
“Em gái anh.”
Lục Thâm bước đến bên cạnh cô, ngước mắt nhìn bức ảnh trong giây lát rồi tiếp:
“Nó nhỏ hơn em bốn tuổi. Du học ở Pháp… và hôm nay mới vừa bay về.”
Cô gật đầu, khẽ thở nhẹ.
Giọng anh khi nhắc đến em gái nhuốm chút mềm mại hiếm hoi, như thể bao nhiêu lạnh lùng đều tạm biến mất.
Hạ Tinh Vũ vừa định hỏi Mẫn Chân hiện đang ở đâu thì—
Một giọng phụ nữ vang lên đầy vui mừng:
“Thâm! Con về rồi à?”
Bà Lục gần như chạy từ khu bếp ra phòng khách.
Bà mặc chiếc áo len mềm màu be, mái tóc búi gọn gàng, gương mặt trẻ trung hơn tuổi rất nhiều. Ánh mắt bà vừa chạm vào Lục Thâm đã dịu xuống, nhưng ngay sau đó… lại hướng thẳng sang Hạ Tinh Vũ đang đứng cạnh anh.
Bà khựng lại một giây.
Hạ Tinh Vũ hơi căng thẳng, vô thức đứng thẳng người, đôi tay khẽ nắm lấy nhau.
Nhưng Lục Thâm chỉ bình tĩnh nắm tay cô, như cố ý để bà Lục nhìn thấy.
Một động tác đơn giản nhưng lại khiến cô tim đập mạnh.
Bà Lục nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau ấy, ngạc nhiên đến mức không kịp che giấu.
Ánh mắt bà mở lớn, rồi chuyển sang Lục Thâm:
“Thâm… con đang nắm tay ai đó vậy? Đây là…?”
Lục Thâm không né tránh, không do dự.
Anh siết tay Hạ Tinh Vũ một chút, như trấn an cô, rồi nói chậm rãi:
“Mẹ,”
ánh mắt anh đặt lên cô gái nhỏ bên cạnh, giọng trầm ấm hiếm hoi,
“đây là Hạ Tinh Vũ.”
Bà Lục chớp mắt, nhìn cô kỹ hơn, rồi quay sang con trai:
“Hạ… Tinh Vũ? Là cô bé diễn viên mà dạo này báo chí cứ nhắc đến đó hả?”
Không khí căng lên một chút.
Hạ Tinh Vũ muốn mở miệng giải thích, nhưng còn chưa kịp—
Lục Thâm đã lên tiếng trước, giọng chắc nịch:
“Là người của con.”
Cô bàng hoàng.
Bà Lục sửng sốt.
Căn phòng rộng lớn bỗng chốc trở nên im phăng phắc.
Lục Thâm không hề buông tay cô, ánh mắt không rời khỏi mẹ mình, như đang chính thức tuyên bố một điều quan trọng.
Cánh cửa biệt thự mở ra, mùi trà hoa nhài quen thuộc lan ra từ phòng khách.
Bà Lục đang ngồi trên sofa, tay cầm quyển kinh buổi tối. Vừa thấy con trai bước vào, bà định mắng vì mấy hôm nay hắn về muộn… nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ bước theo sau, mắt bà hơi tròn lên.
“Con bé… đây là…?”
Giọng bà nhẹ nhưng không giấu được ngạc nhiên.
Trước khi cô kịp mở miệng, đã nghe tiếng chân chạy lộc cộc trên cầu thang.
“Chị về rồi!!!”
Mẫn Chân lao xuống như gió, suýt nữa ngã nhưng vẫn ôm chầm lấy cô một cái thật chặt.
“Em lo muốn chết! Tin tức đầy trên mạng, may mà anh Hai—”
“Mẫn Chân.”
Giọng Lục Thâm trầm, cảnh cáo.
Cô bé lập tức ngậm miệng lại, nhưng vẫn nắm tay chị không buông, mắt đầy lo lắng.
Bà Lục đặt quyển kinh xuống, hiền hòa nhìn cô:
“Con có khỏe không? Mấy ngày nay ta nghe chuyện qua loa thôi, không muốn ép hỏi. Nhưng hôm nay con đã về đây, cứ xem như về nhà mình.”
Câu “về nhà mình” khiến cô hơi run nhẹ.
Cô cúi đầu: “Dạ con không sao… Con xin lỗi vì đã khiến mọi người lo.”
Lục Thâm liếc cô một cái, sắc mắt tối đi: “Không ai trách em.”
Bà Lục ra hiệu cho cả ba ngồi xuống sofa. Mẫn Chân lập tức kéo cô ngồi cạnh, còn Lục Thâm ngồi phía bên kia, khe khẽ đặt tay lên lưng cô như ngầm trấn an.
“Thâm.” – Bà Lục nhìn con trai – “Chuyện này… con định giải quyết thế nào?”
“Con đã dọn sạch truyền thông.” Hắn trả lời ngắn gọn, ánh mắt không rời cô dù chỉ một giây. “Ai nói xấu, ai tung tin, con đều có danh sách.”
Mẫn Chân rùng mình: “Tội nghiệp mấy người đó thật.”
“Không cần thương.” Lục Thâm nói thản nhiên. “Họ dám đụng vào người của anh.”
Cô khẽ kéo áo hắn, thì thầm: “Thâm… đừng nghiêm quá.”
Bà Lục bật cười nhẹ: “Hai đứa còn trẻ mà cứ như vợ chồng lâu năm vậy.”
Cả người cô lập tức đỏ bừng, trong khi Lục Thâm chẳng chút ngại, chỉ đáp rất tự nhiên:
“Con vốn định đưa cô ấy về chính thức từ lâu rồi.”
Bà Lục nhíu mày nhưng không giận, chỉ nhìn hai đứa với ánh mắt khó đoán:
“Nếu vậy… ta muốn nghe từ chính miệng con bé. Con có thật sự muốn ở cạnh nó không? Không phải vì áp lực, không phải vì chuyện vừa rồi.”
Không khí bỗng lặng hẳn.
Cô siết chặt góc áo, hơi cúi đầu… rồi rất chậm, rất nhỏ, trả lời:
“Dạ… con muốn.”
Khoảnh khắc ấy, Lục Thâm quay sang nhìn cô, ánh mắt sâu đến mức khiến tim cô như rơi một nhịp.
Bà Lục nhìn cô gái nhỏ trước mặt thêm một lúc, ánh mắt hiền nhưng sâu.
“Muốn… là tốt. Nhưng ta cần biết rõ hơn.”
Bà nghiêng người, giọng mềm nhưng nghiêm đúng kiểu người mẹ từng trải:
“Con có sợ Thâm không?”
Câu hỏi khiến Hạ Tinh Vũ sững lại.
Tim cô đập thình thịch, nhớ lại bao lần anh lạnh, bao lần anh che chở, và cả đêm anh ôm cô trong bệnh viện không rời.
Cô lắc đầu nhẹ.
“Không ạ.”
“Con có cảm thấy mình phải dựa vào nó vì chuyện bên ngoài, vì ồn ào hay áp lực không?”
Cô nhìn sang Lục Thâm.
Hắn im lặng, gương mặt bình tĩnh nhưng bàn tay đặt trên đầu gối hơi siết lại.
Ánh mắt hắn như ẩn chứa chút lo lắng mà không ai ngoài cô nhận ra.
Cô hít sâu:
“Không… con chọn anh ấy vì chính anh ấy.”
Câu trả lời khiến cả phòng khách yên lặng vài giây.
Mẫn Chân nhìn cô bằng ánh mắt: chị dâu tương lai thật quá khí chất!
Còn Lục Thâm… khóe môi hắn khẽ cong lên, không rõ là cười hay là nhẹ nhõm.
Bà Lục bật cười, ánh mắt thoáng sự hài lòng không giấu được.
“Vậy thì tốt. Một người dám chọn, ta càng yên tâm.”
---
Khi cô đi lên phòng rửa mặt, chỉ còn hai mẹ con ở lại.
Không khí bỗng đổi khác.
Bà Lục chậm rãi rót cho mình tách trà, giọng dịu nhưng sắc như nhìn thấu con trai:
“Con thật sự nghiêm túc?”
“Con chưa từng nghiêm túc với ai như thế.”
Lục Thâm đáp mà không cần suy nghĩ.
“Nhưng con phải nhớ,” bà đặt tách trà xuống, “Tinh Vũ là đứa chịu nhiều áp lực hơn con nghĩ. Con thương nó… thì đừng làm nó tổn thương.”
Lục Thâm im lặng một giây, rồi đáp:
“Con biết. Không ai có cơ hội chạm vào cô ấy, kể cả con… nếu điều đó làm cô ấy đau.”
Bà hơi giật mình—bởi đây là lần đầu bà nghe con trai mình nói giọng gần như mềm đến vậy.
“Được.”
Bà gật đầu.
“Ta tin con.”
---
Đến giờ ăn tối, cả nhà ngồi quanh bàn lớn.
Bữa ăn thịnh soạn mà ấm cúng, không hề xa cách như cô tưởng.
“Hôm nay con còn yếu, ăn cá hấp đi.”
Bà Lục gắp miếng cá bỏ vào bát cô, giọng yêu thương như đã xem cô là người nhà.
Mẫn Chân lập tức gào nhẹ:
“Mẹ! Con mới từ Pháp bay về hơn mười tiếng đó! Mẹ không thương con sao?”
Bà Lục liếc con gái:
“Con mới ăn ba chén rồi còn đòi thương gì nữa.”
“Mẹ thiên vị chị ấy quá!”
Mẫn Chân ôm ngực, giả vờ đau khổ.
“Con ở bên Pháp cô đơn lắm đó! Không ai gắp đồ ăn cho con hết.”
“Ở Pháp có bạn trai không?” Bà Lục nhướng mày.
“Không!!!”
Mẫn Chân suýt nghẹn cơm.
“Con còn chưa về nhà đã bị thẩm vấn rồi!”
Hạ Tinh Vũ bật cười khẽ.
Lục Thâm, từ đầu đến cuối gần như không ăn mấy, chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho cô.
Mỗi lần cô định gắp gì, hắn đã gắp trước đặt vào bát cô rồi.
Mẫn Chân lườm anh trai:
“Anh Hai! Anh chưa bao giờ gắp đồ ăn cho em!”
Lục Thâm lạnh nhạt:
“Em đâu phải người anh muốn nuôi.”
Mẫn Chân tròn mắt:
“Mẹ! Anh ấy ác với con!”
Bà Lục cười bất lực, còn Hạ Tinh Vũ che miệng cười nhỏ, lòng ấm đến lạ.
Trong khoảnh khắc hiếm hoi ấy…
cô thật sự cảm nhận được hơi ấm của một gia đình mà trước nay cô chưa từng có.
Bà Lục chống tay lên thành ghế, ánh mắt hiền nhưng sắc:
“Con bé theo con về nhà họ Lục… chỉ vì xảy ra sự cố à? Hay còn lý do mẹ chưa nghe?”
Lục Thâm đặt chén trà xuống, giọng trầm ổn:
“Không có lý do phụ. Con chịu trách nhiệm với cô ấy.”
Bà Lục liếc sang Hạ Tinh Vũ, ánh mắt bà mềm lại đôi chút:
“Con trông ngoan mà không yếu. Mẹ hỏi thật—hai đứa bắt đầu từ khi nào?”
Tinh Vũ hơi cứng người, ngón tay khẽ siết vào gấu áo.
Cô định trả lời thì Lục Thâm đã nói trước:
“Là con theo đuổi trước.”
Giọng hắn cực kỳ bình thản, như thể che chắn cho cô khỏi bị hỏi khó.
Bà Lục nhướng mày, cười nhẹ:
“Thâm, con chưa từng đưa bạn gái nào về. Mẹ hỏi vài câu cũng phải.”
Hạ Tinh Vũ cúi đầu nhỏ nhẹ:
“Dạ… bọn con vẫn đang tìm hiểu.”
Bà Lục nhìn cả hai thật lâu, như muốn đọc hết suy nghĩ trong ánh mắt từng đứa.
“Mẹ không áp đặt. Mẹ chỉ muốn biết… Tinh Vũ có bị thiệt thòi không.”
Lục Thâm nghiêng nhẹ sang phía cô:
“Không ai được làm cô ấy thiệt thòi.”
Bà Lục mỉm cười, bước ra ngoài:
“Xuống ăn cơm đi. Con bé gầy quá, nhìn mà xót.”
---
Bàn ăn tối – không khí ấm áp
Mẫn Chân đã ngồi chờ. Vừa thấy Hạ Tinh Vũ xuống, cô ấy lập tức reo một tiếng trêu chọc:
“Chị dâu tương lai cuối cùng cũng xuống rồi ha.”
Tinh Vũ đỏ mặt, chưa kịp đáp thì Bà Lục đã gắp một miếng cá lớn bỏ vào chén cô:
“Tinh Vũ, con ăn đi. Mẹ để riêng phần ít xương.”
Mẫn Chân liền phản đối:
“Má! Con ở Pháp mấy năm trời, có lần nào má gắp cá cho con đâu?”
Bà Lục lườm cô:
“Con dị ứng hải sản. Muốn mẹ đưa con vô bệnh viện hả?”
Mẫn Chân á khẩu vài giây, rồi chống cằm than thở:
“Nhưng cũng phải tỏ ra thương con chút chứ. Má nhìn chị Tinh Vũ như báu vật.”
Tinh Vũ lí nhí:
“Dạ… con không sao đâu ạ.”
Lục Thâm, vẻ không vui khi cô bị trêu, đẩy chén thịt bò về phía Mẫn Chân:
“Em bớt nói lại. Ăn đi.”
Mẫn Chân nheo mắt:
“Trời đất… Anh hai bỗng dưng đối xử tốt với em vậy? Chắc vì có người ngồi bên cạnh nên làm màu đúng không?”
Không khí khựng một nhịp.
Bà Lục liền cốc đầu con gái:
“Cà khịa nữa là ăn đòn.”
Tinh Vũ khẽ cúi đầu, nhưng khóe môi lại cong lên rất nhẹ.
Không biết từ lúc nào, cô cảm thấy nơi này… có mùi của một “gia đình”.
Bữa ăn tiếp tục trong tiếng nói cười nhẹ nhàng. Bà Lục thi thoảng lại gắp cho Hạ Tinh Vũ vài món, cứ như bao nhiêu năm nay bà đã quen yêu thương cô gái này. Tinh Vũ hơi luống cuống, nhưng vì ánh mắt dịu dàng của bà, cô chỉ biết ngoan ngoãn nhận lấy.
Mẫn Chân ngồi đối diện, chống cằm nhìn cảnh ấy mà tức tối… theo kiểu trẻ con.
“Má à, con khẳng định luôn, nếu chị Tinh Vũ mà dọn về đây sống hẳn, con chắc chắn sẽ bị ra rìa.”
Hạ Tinh Vũ bối rối:
“Không có đâu, Mẫn Chân…”
“Có! Chắc chắn có!”
Cô nhóc lập tức cắt ngang, rồi quay sang trách anh trai:
“Anh hai, từ lúc chị Tinh Vũ xuất hiện, anh nhìn em chưa đến 10 giây.”
Lục Thâm bình thản:
“Em nói nhiều quá.”
“Đấy! Lại bắt bẻ em nữa!”
Mẫn Chân phụng phịu, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự thích thú, rõ ràng cô thật sự thích Tinh Vũ chứ không phải ghét bỏ.
Bà Lục bật cười:
“Con lo xa. Nhà này có thêm một đứa ngoan ngoãn như Tinh Vũ thì tốt chứ sao.”
Tinh Vũ khẽ cúi đầu, mặt đỏ đến tận mang tai.
---
Sau bữa ăn – Phòng khách
Khi dọn bàn xong, cả nhà chuyển sang phòng khách. Mẫn Chân lập tức kéo Tinh Vũ ngồi xuống sofa, ngồi sát bên như ôm chặt sợ cô chạy mất.
“Chị, nói chuyện với em đi! Bên Pháp buồn muốn chết, giờ mới có người hợp vibe em.”
Tinh Vũ bật cười nhẹ:
“Em học bên đó có ổn không?”
“Ổn thì có ổn… nhưng anh hai gửi tiền nhiều quá, em tốn không hết.”
Mẫn Chân liếc Lục Thâm một cái:
“Mà em nói thiệt, chị đừng có để anh ấy lạnh lùng với chị như hồi xưa nha. Hồi đó ai tới gần anh ấy 5 mét là bị anh ấy trừng liền.”
Tinh Vũ giật mình nhẹ.
Cô quay sang thì thấy Lục Thâm đang đứng cạnh cầu thang, tay đút túi, ánh mắt đen sâu, cứ như đang quan sát từng biểu cảm của cô.
Bà Lục còn trêu:
“Thâm, con đứng xa xa làm gì? Lại đây.”
Hắn bước tới, ngồi xuống cạnh Tinh Vũ, khoảng cách gần đến mức đầu gối hắn gần chạm vào chân cô.
Tinh Vũ tim đập mạnh, nhưng không dám nhích ra.
Mẫn Chân huýt sáo:
“Ừm… được lắm ha. Mới về nhà mà anh đã chiếm chỗ trước rồi.”
Lục Thâm không buồn phản ứng.
Hắn chỉ nghiêng đầu nói nhỏ với Tinh Vũ:
“Nếu em mệt thì anh đưa em lên phòng nghỉ.”
Giọng hắn trầm thấp, rất nhẹ… nhưng đủ để cả nhà nghe thấy.
Bà Lục nhếch môi cười đầy ẩn ý:
“Tinh Vũ, nếu con không quen ở phòng một mình… thì cứ nói. Nhà này rộng, nhưng không ai cấm hai đứa ngủ cùng cả.”
Cả người Tinh Vũ nóng bừng.
Mẫn Chân bật cười sặc.
Lục Thâm nhìn mẹ mình, ánh mắt nhắc nhở nhưng không giấu được chút bất lực.
“Con đưa cô ấy lên phòng trước.”
Hắn đỡ cô đứng lên, tay đặt ở sau lưng cô như che chắn.