“Hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Sau khi Khương Bảo Lê rời đi, một nữ sinh bên cạnh Kiều Mộc Ân khẽ lẩm bẩm: “Mộc Ân, cậu ta trộm đồ quý của cậu, cậu còn nói chuyện với cậu ta làm gì?”
Kiều Mộc Ân khẽ vuốt ve chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay: “Một lần sẩy chân ân hận cả đời. Đã đến nước này rồi mà còn cố chấp, không biết hối cải, cũng đáng thương thật.”
“Xã hội sẽ dạy cậu ta cách làm người.” Cô bạn thân mỉa mai: “Thật không hiểu nổi, người như Thẩm Dục Lâu sao lại có thể giữ cậu ta bên cạnh được chứ.”
…
Washington, Mỹ.
Cuộc họp vừa kết thúc, Thẩm Dục Lâu lấy điện thoại ra, nhìn tấm ảnh do cậu bạn thân Từ Phong gửi đến.
Trong ảnh, cô gái đứng lẻ loi bên tường ở phòng giáo vụ, dáng người mảnh khảnh, nước da trắng ngần, ngũ quan thanh tú, trên cổ còn có một nốt ruồi son quyến rũ mê người.
Một báu vật như vậy.
Mấy năm nay, Thẩm Dục Lâu như nuôi dưỡng một đóa hoa, và quả thật đã nuôi ra được một đóa hoa đẹp đến nao lòng.
Tin nhắn thoại của Từ Phong mang theo giọng điệu trêu chọc: “Anh Lâu, người hầu nhỏ của anh gặp chuyện rồi kìa, còn không mau quay về?”
“Biết lâu rồi.” Thẩm Dục Lâu bình thản trả lời.
“Thế mà vẫn ngồi yên được à? Trước kia cô ấy gặp chuyện gì, chẳng phải anh luôn xuất hiện như vị thần từ trên trời giáng xuống bảo vệ cô ấy sao?”
“Nếu vậy thì cậu thử từ trên trời giáng xuống một lần cho tôi xem.” Thẩm Dục Lâu nhìn về phía Lầu Năm Góc mờ ảo trong ánh chiều tà, giọng điệu nhạt nhẽo: “Nếu chút chuyện nhỏ như vậy cũng không tự mình giải quyết được, thì cô ấy không xứng ở lại bên cạnh tôi.”
…
Hoàng hôn mưa phùn, đường phố xám xịt, những hạt mưa nhỏ lất phất giữa không trung rồi nhanh chóng bị gió cuốn đi.
Khung cảnh này giống hệt ngày xưa, khi Khương Bảo Lê theo Thẩm Dục Lâu đến thành phố cảng. Một cô bé nghèo khổ từ hòn đảo chài lưới, làm sao có thể nhanh chóng biến mình thành người được gia tộc tài phiệt nhà họ Thẩm nuôi dưỡng?
Tất cả đều nhờ lòng thương hại của Thẩm Dục Lâu.
Lúc cô cùng quẫn và bất lực nhất, cô đã gặp được một vị thần lương thiện nhất.
Giờ đây, nếu không nhanh chóng rửa sạch tội danh ăn cắp, cô có thể sẽ bị trả về hòn đảo nghèo nàn ấy, tương lai cũng sẽ tan thành mây khói.
Khương Bảo Lê bước đến trước tiệm chè Mỹ Tâm.
Cô đoán, kẻ vu oan cho mình chắc chắn không có gan trực tiếp thò tay vào túi áo của Kiều Mộc Ân. Có lẽ chiếc vòng tay đã rơi ra ngoài, kẻ đó tình cờ nhặt được rồi nhân cơ hội vu khống cô. Suy cho cùng, chuyện này chẳng phải kế hoạch gì tinh vi, chỉ là tình cờ rồi thuận thế mà làm.
Trước đó, Khương Bảo Lê đã đến phòng điều khiển xin xem lại camera giám sát trong lớp học nhưng bị từ chối. Không ai muốn mạo hiểm đắc tội với nhóm con nhà giàu của học viện Hưu Đốn chỉ để giúp một người như cô rửa sạch nỗi oan.
Có lẽ camera ở tiệm chè Mỹ Tâm đã ghi lại được manh mối gì đó.
Cô bước vào tiệm, viện cớ mình làm rơi tài liệu ôn thi quan trọng ở đây và xin kiểm tra lại camera giám sát. Nhưng nhân viên cửa hàng đã từ chối. Khương Bảo Lê thậm chí còn ra giá năm vạn tiền Hong Kong… nhưng nhân viên vẫn không hề động lòng, như thể họ có thù oán gì với tiền vậy.
Dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không thể mua chuộc được một nhân viên ở tiệm chè nhỏ bé này – điều này thật bất thường. Yêu cầu xem lại camera giám sát trong tiệm vốn không phải chuyện lớn, chẳng qua chỉ là một cách để làm rõ sự thật.
Không có tiền thì không có cách. Mà nếu có, thì có lẽ là vẫn chưa đủ. Hoặc là, đã có người khác đưa ra mức giá cao hơn để mua chuộc họ.
Tiền tiết kiệm của Khương Bảo Lê không nhiều, đều là từng đồng từng cắc cô vất vả tích góp được. Thẩm Dục Lâu có thể mua cho cô quần áo và túi xách hàng hiệu, nhưng tiền tiêu vặt thì lại không cho bao nhiêu. Tiền cho nhiều quá dễ khiến cô nảy sinh suy nghĩ khác. Về khoản chi tiêu, cô rõ ràng không thể so bì với các cô chiêu, cậu ấm nhà giàu khác.
Thế nên, cô không đủ tiền để đến gần kẻ đã hãm hại mình.