Giao Dịch Nguy Hiểm

Chương 2: .

Trước Sau

break

Chủ nhiệm phòng giáo vụ khó xử nhìn về phía Kiều Mộc Ân.

Kiều Mộc Ân cũng không muốn đắc tội với Thẩm Dục Lâu, vội nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phiền đến cảnh sát. Nếu Khương Bảo Lê đã một mực khẳng định mình không ăn cắp, em cũng sẵn lòng tin bạn ấy. Có thể bạn ấy chỉ vô tình nhặt được thôi. Thôi vậy, tìm được là tốt rồi, mọi người giải tán đi ạ.”

Trước vẻ bao dung và thấu hiểu của Kiều Mộc Ân, chuyện này cuối cùng cũng có một lối thoát, dù khá khiên cưỡng.

Những học sinh đứng xem náo nhiệt vẫn không ngừng buông lời mỉa mai:

“Thời buổi này, làm sai cũng không cần xin lỗi sao?”

“Cậu chủ Thẩm cưng chiều cậu ta như vậy, muốn gì được nấy, nhìn bộ đồ hiệu trên người cậu ta kìa, thế mà còn phải đi trộm đồ của người khác à?”

“Đúng là thiển cận.”

“May cho cậu ta gặp được người hiền lành như Kiều Mộc Ân. Nếu là người khác… chắc chắn cậu ta đã bị tống vào trại giam ăn cơm tù rồi.”

Khương Bảo Lê lạnh lùng nhìn quanh, trong lòng biết rõ: Ở nơi này, cô sẽ không bao giờ nhận được sự công bằng.

Sau khi đám đông tản đi, giáo viên phụ trách thông báo với Khương Bảo Lê rằng nhà trường sẽ xử lý kỷ luật cô. Học viện Hưu Đốn là học viện quý tộc hàng đầu ở thành phố cảng, nơi đào tạo ra vô số doanh nhân, chính khách nổi tiếng và nghệ sĩ tầm cỡ thế giới. Một ngôi trường danh giá như vậy tuyệt đối không dung túng cho một “con sâu làm rầu nồi canh”.

Nếu quyết định xử phạt được đưa ra trước khi cô chứng minh được sự trong sạch, án kỷ luật sẽ có hiệu lực và cô sẽ bị buộc thôi học.

Khương Bảo Lê hiểu rằng tự mình chứng minh vô tội là việc vô cùng khó khăn, nhưng cô vẫn phải thử. Mọi chuyện lại xảy ra đúng lúc Thẩm Dục Lâu đang ở nước ngoài. Dù nhà trường biết rõ mối quan hệ giữa cô và anh, họ vẫn không muốn điều tra chân tướng mà chỉ thuận nước đẩy thuyền, xử phạt cô cho xong chuyện.

Chắc chắn có kẻ đứng sau giật dây, muốn vu oan giá họa bằng mọi giá để đuổi cô đi.

Nhưng nhẫn nhịn và cam chịu không phải là tính cách của cô.



Tại sảnh lớn của tòa nhà Sùng Minh, Khương Bảo Lê đuổi theo Kiều Mộc Ân, mỉm cười nói:

“Mộc Ân, vừa nãy cảm ơn cậu. Nếu không nhờ cậu rộng lượng, chắc giờ tôi đã bị đưa đến đồn cảnh sát rồi.”

Nhóm bạn thân của Kiều Mộc Ân có phần nể cô. Lúc ở phòng giáo vụ, cô còn cương quyết như oan hồn Đậu Nga, một mực khẳng định mình không hề ăn cắp, kiên quyết đòi chứng minh trong sạch. Vậy mà giờ đây, cô lại xem Kiều Mộc Ân như ân nhân cứu mạng, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Kiều Mộc Ân vốn rất thích cảm giác được người khác mang ơn.

“Không sao đâu.” Cô ta vỗ nhẹ vai Khương Bảo Lê, cười nói: “Chuyện qua rồi thì cứ xem như chưa từng xảy ra.”

“Ừ, tôi muốn hỏi một chút… sao cậu phát hiện chiếc vòng tay “Tinh Không Chi Lệ” bị mất vậy?”

“Cậu biết rõ mà còn cố hỏi à?” Bạn thân của Kiều Mộc Ân chen vào mỉa mai: “Chính cậu trộm vòng tay của Mộc Ân, giờ còn giả vờ hỏi xem người ta làm mất thế nào, định diễn kịch đến bao giờ?”

Khương Bảo Lê lờ đi những người bên cạnh, chỉ nhìn Kiều Mộc Ân một cách chân thành:

“Mộc Ân, làm ơn… Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này.”

Kiều Mộc Ân nghĩ một lúc rồi đáp: “Trong tiết học múa, tôi tháo vòng tay ra, bỏ vào túi áo. Sau khi về lớp thì không thấy nó đâu nữa.”

“Có khi nào… nó rơi ra và bị ai đó nhặt được không?”

“Tôi cũng đã giải thích với các thầy cô rồi. Dù là cậu nhặt được và không định trả lại thì cũng không sao, tôi không truy cứu.” Kiều Mộc Ân nhìn cô với ánh mắt từ bi: “Nhưng làm người thì nên biết điểm dừng, đúng không, bạn học Khương Bảo Lê?”

“Nhặt được mà không trả” và “ăn cắp” vốn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhưng với Khương Bảo Lê, không có chuyện gì gọi là “biết điểm dừng”. Không làm, nghĩa là không làm.

“Mộc Ân, trong khoảng thời gian từ lúc cậu cất chiếc vòng vào túi áo đến khi phát hiện bị mất, cậu đã đi những đâu?”

Thấy Khương Bảo Lê vẫn giả ngây giả ngô, sắc mặt Kiều Mộc Ân cũng lạnh đi vài phần:

“Phòng học múa và tiệm chè Mỹ Tâm.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc