Khương Bảo Lê vừa mở tủ đồ cá nhân, một chiếc vòng ngọc bích trong veo đột ngột rơi ra.
Cô còn chưa kịp định thần thì đã nghe một nữ sinh thét lên:
“Thì ra cậu chính là kẻ trộm vòng tay của Kiều Mộc Ân!”
...
Chỉ trong một buổi sáng, tin đồn Khương Bảo Lê ăn cắp vòng tay đã lan khắp học viện.
Chiếc vòng “Tinh Không Chi Lệ” này là món quà trưởng thành mười tám tuổi mà cha Kiều Mộc Ân tặng cô ta cách đây không lâu. Nó từng được đấu giá thành công với mức ba nghìn sáu trăm vạn tệ tại nhà đấu giá danh tiếng Tư Đốn, gây xôn xao truyền thông bến cảng và trở thành tâm điểm bàn tán suốt một thời gian dài.
Một món đồ quý giá như vậy mà bị đánh cắp, nếu tội danh được xác lập, e rằng cả đời này, thậm chí cả kiếp sau và kiếp sau nữa, Khương Bảo Lê cũng phải ngồi tù mọt gông.
May thay, học viện Hưu Đốn vì nể mặt Thẩm Dục Lâu nên vẫn chưa báo cảnh sát.
Dẫu sao, Khương Bảo Lê cũng lớn lên ở nhà họ Thẩm. Tuy chỉ là con nuôi nhưng cô đã ở bên cạnh cậu chủ nhà họ Thẩm, Thẩm Dục Lâu, suốt tám năm trời. Ai cũng biết Thẩm Dục Lâu cưng chiều cô “em gái không cùng huyết thống” này đến nhường nào.
Tại phòng giáo vụ, ngay khi buổi trưa bắt đầu, các thầy cô và ban lãnh đạo đã cùng nhau chất vấn Khương Bảo Lê. Cô giải thích thế nào cũng không một ai tin cô vô tội.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ, vốn là người dĩ hòa vi quý, lên tiếng:
“Khương Bảo Lê này, phòng thay đồ nữ không có camera giám sát, tuy chúng tôi tin tưởng vào nhân phẩm của em…”
“Nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, mọi người đều tận mắt thấy món đồ đó rơi ra từ tủ của em. Việc này quả thực rất khó giải thích cho tường tận.”
“Không sao đâu ạ. Nếu đồ đã tìm lại được, em không định truy cứu trách nhiệm của bạn Khương Bảo Lê nữa. Mong các thầy cô cũng đừng làm khó bạn ấy.” Người bị mất đồ, Kiều Mộc Ân, lại tỏ ra khoan dung độ lượng: “Em tin bạn ấy không cố ý, chỉ là hiểu lầm một chút thôi, không cần phải làm to chuyện đến mức báo cảnh sát. Chỉ cần bạn ấy nói lời xin lỗi, mọi chuyện coi như xong.”
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Khương Bảo Lê đang đứng ở một góc.
Cô lặng lẽ đứng sát cửa, mặc bộ đồng phục giống hệt Kiều Mộc Ân: áo khoác mang phong cách Tây phương, bên trong là sơ mi trắng. Mái tóc đen dày được búi gọn gàng, vài lọn tóc xoăn nhẹ tinh nghịch buông lơi. Nét mặt cô điềm tĩnh, bình thản.
Trước tình cảnh rối ren thế này, nếu là người khác hẳn đã sợ đến run rẩy, nhưng cô lại điềm nhiên như không. Tâm lý quả thật quá vững vàng.
...
Thật ra, nói Khương Bảo Lê không hề hoảng sợ là nói dối.
Từ đầu đến cuối, đây chỉ là một màn xét xử một chiều và tuyên án vội vã. Dù cô có giải thích thế nào, cũng chẳng ai chịu tin. Họ còn chưa điều tra đã ép cô phải cúi đầu nhận tội.
Khương Bảo Lê hiểu rất rõ, lúc này cô tuyệt đối không thể để mọi chuyện trôi qua như vậy. Một vụ trộm lớn thế này mà báo cảnh sát, chắc chắn sẽ thu hút giới truyền thông, và thể diện của nhà họ Thẩm cũng khó mà giữ được. Hơn nữa, một lời xin lỗi chẳng khác nào thừa nhận mình đã ăn cắp. Khi đó, cô rất có thể sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Thẩm.
Cô không muốn rời khỏi nhà họ Thẩm, không muốn quay về cái làng chài nghèo khó, nơi tội ác lẩn khuất, càng không muốn bị những gã đàn ông già nua hôi hám ngày ngày thèm khát, mỗi khi đêm xuống lại phải sống trong sợ hãi, đề phòng từng phút từng giây.
Cô không thể cúi đầu nhận tội.
“Em không ăn cắp.” Khương Bảo Lê nhìn thẳng vào mọi người, bình tĩnh nói: “Em sẽ không xin lỗi vì một việc mình chưa từng làm.”
Trong tình huống này, cô không thể yếu đuối, nếu không, cô nhất định sẽ bị chèn ép đến chết.
“Còn cãi! Rõ ràng mọi người đều thấy món đồ đó rơi ra từ tủ của cậu, cậu định chứng minh mình vô tội thế nào?”
Khương Bảo Lê nhìn sang nhóm bạn thân của Kiều Mộc Ân: “Tôi không có cách nào chứng minh. Vì vậy chúng ta nên báo cảnh sát để họ điều tra cho rõ ràng.”
Các giáo viên và lãnh đạo nhìn nhau, họ không muốn làm lớn chuyện. Gây ồn ào sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng học viện, cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa nhà họ Kiều và nhà họ Thẩm. Tình huống rơi vào bế tắc.