Rời khỏi tiệm chè Mỹ Tâm, Khương Bảo Lê không lập tức đi ngay mà đưa mắt quan sát khắp nơi.
Mưa nhẹ bay, người đi đường lác đác vài nhóm, ai nấy đều che ô trong suốt. Thỉnh thoảng có người nhìn cô bằng ánh mắt lạ lùng. Cô không che ô, mưa làm ướt vài sợi tóc lòa xòa trước trán.
Có lẽ do từ nhỏ đã hay bị bắt nạt, cô mang trên mình một nét mong manh dễ vỡ, lại hiền lành và vô hại, rất dễ khơi gợi cảm giác muốn che chở từ phái mạnh. Một vài nam sinh thậm chí còn chạy đến hỏi cô có cần dùng ô không.
Khương Bảo Lê từ chối.
Thứ cô cần ngay lúc này… không phải là một chiếc ô.
Cô nghi ngờ kẻ hãm hại mình vẫn đang theo dõi hành tung của cô, và khi thấy cô rời khỏi tiệm chè, chắc chắn kẻ đó sẽ quay lại xác nhận xem nhân viên cửa hàng có bị mua chuộc không.
Chỉ cần cô kiên nhẫn đợi, ắt sẽ tóm được.
Dưới cơn mưa, Khương Bảo Lê đi vào công viên đối diện, rồi bước vào một lùm cây rậm rạp, tìm một vị trí thuận lợi để quan sát.
Cô vừa mới ngồi xổm xuống, quay đầu lại thì thấy cách đó chừng hai mét, có một nữ sinh đang cầm dao rọc giấy, lưỡi dao mỏng đang kề sát vào động mạch nơi cổ tay.
Cô ta sợ hãi bất an… run rẩy.
Chọn nơi này để tự sát? Cô ta cũng biết chọn chỗ thật đấy.
Hai người bất chợt nhìn nhau.
Nữ sinh kia vốn tưởng Khương Bảo Lê sẽ ngăn cản mình. Nhưng thực tế, Khương Bảo Lê chỉ bình tĩnh lườm một cái, sau đó quay đi chỗ khác.
“…”
Không khí có chút ngượng ngùng.
Khương Bảo Lê không thèm để ý đến cô gái kia, chỉ nhấc váy ngồi xổm xuống, hoàn toàn không bận tâm chiếc váy bị mưa làm ướt hay đôi giày da nhỏ bị bùn đất lấm bẩn.
Hai phút sau, cô lại cảnh giác liếc nhìn nữ sinh ấy một cái. Ánh mắt như đang thúc giục: Nhanh lên đi, đừng làm chậm trễ chuyện của tôi.
Nữ sinh cắn chặt răng, tất nhiên là không đủ tàn nhẫn để tự cắt cổ tay. Cô ta lấy điện thoại ra, gọi video cho ai đó.
“Tư Độ, nếu cậu không xóa đoạn video đó, tôi… tôi lập tức chết cho cậu xem!”
Trong cuộc gọi video, gần như không thấy rõ người nhận. Ánh sáng trắng lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm chói đến lóa mắt.
Chỉ vài giây sau, một giọng nói lạnh nhạt pha chút khinh thường truyền đến, người đàn ông hờ hững nói:
“Tôi đang nhìn đây.”
Khi cô nữ sinh đang khóc nức nở cầu xin, Khương Bảo Lê nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cái đầu nhỏ nhắn, mái tóc uốn sóng tự nhiên ngang vai, trên đầu đội chiếc mũ nồi Hermes màu hồng phấn. Cô ta lén lút chui vào tiệm chè Mỹ Tâm.
Là Thẩm Chân Chân, em gái cùng cha khác mẹ với Thẩm Dục Lâu.
Quả nhiên là cô ta.
Cũng chỉ có thể là cô ta. Từ khoảnh khắc Khương Bảo Lê bước chân vào ngưỡng cửa nhà họ Thẩm, Thẩm Chân Chân đã bắt đầu căm ghét cô. Ngu ngốc, dễ nổi nóng, ganh tị… những tính cách ấy dường như đã ăn sâu vào cốt cách của cô ta. Dù bề ngoài xinh xắn đáng yêu, nhưng dưới ảnh hưởng của những cảm xúc tiêu cực ấy, cô ta dần trở nên độc địa và cay nghiệt.
Khương Bảo Lê thề rằng cô thật sự chưa từng đụng chạm gì đến Thẩm Chân Chân. Cô rất rõ, mọi thứ cô có được đều là nhờ nhà họ Thẩm ban cho, không đời nào lại ngu ngốc đến mức đi khiêu khích cô chủ nhà họ Thẩm. Thế nhưng Thẩm Chân Chân vẫn hận cô, hận cô đã chia sẻ tình thương của anh trai, hận Thẩm Dục Lâu luôn bênh vực cô, lại càng hận vẻ đẹp ngày một rực rỡ của cô khi sống trong nhung lụa nhà họ Thẩm.
Tóm lại, ở học viện Hưu Đốn, người muốn đuổi cô đi nhất ngoài Thẩm Chân Chân thì không còn ai khác.
Khương Bảo Lê lén chụp được cảnh Thẩm Chân Chân bước vào tiệm chè Mỹ Tâm và đang trò chuyện với nhân viên.
Nhưng mà… chẳng ích gì cả.
Những tấm ảnh đó không đủ để trở thành bằng chứng buộc tội Thẩm Chân Chân đã vu oan hãm hại cô.
Cô nữ sinh bên cạnh cuối cùng cũng bị đối phương mất kiên nhẫn ngắt cuộc gọi video. Cô ta quay sang, thấy Khương Bảo Lê đang ngồi xổm giữa đám cỏ khô trong bụi cây, mắt dán chặt vào tiệm chè Mỹ Tâm.
Cô ta nhìn theo ánh mắt ấy rồi cũng thấy Thẩm Chân Chân.