Giao Dịch Nguy Hiểm

Chương 17: .

Trước Sau

break

Cô ta nhìn cô đầy căm tức, ánh mắt gần như tóe lửa.

Hiển nhiên, phía nhà trường đã nói chuyện với cô ta rồi.

Khi đi ngang qua, Khương Bảo Lê chỉ thản nhiên nói một câu:

“Anh trai cô sắp về rồi. Khoảng thời gian này cô tốt nhất nên an phận một chút.”

“Đừng tưởng mày ỷ vào anh trai tao thì mày có thể lên mặt! Mày nghĩ mình là ai? Mày chỉ là một con chó mà anh tao nuôi thôi!”

Thẩm Chân Chân gào lên chửi rủa:

“Tao nói cho mày biết, lần này mày may mắn thoát được, nhưng lần sau thì chưa chắc đâu!”

Khương Bảo Lê làm như không nghe thấy, mặc cho cô ta gào thét mắng chửi sau lưng.

Nhiều năm như vậy, cô đã quen rồi.

Chuyện như thế chẳng là gì cả. Giặc đến thì chặn, nước lên thì đắp đất.

May mà Thẩm Dục Lâu sắp về rồi.



Đoạn video hai phút đó, Khương Bảo Lê đã xem đi xem lại rất lâu.

Cô đã lừa Thư Hân Đồng.

Phía Tư Độ đã xoá video, nhưng trong điện thoại cô thì vẫn còn.

Hai tuần trước, quả thật trường học từng xảy ra một vụ bạo lực học đường. Một nữ sinh đã báo lên phòng giáo vụ, nói mình bị bắt nạt.

Nhưng vì không có chứng cứ trực tiếp nên không thể xác định cụ thể những ai tham gia.

Dù nữ sinh kia đã chỉ mặt vài người, nhưng họ đều một mực phủ nhận. Trường học cũng không thể tùy tiện xử lý họ.

Những nữ sinh đó đều là con cái nhà giàu, trường học cũng phải cân nhắc đến gia thế của họ.

Gia cảnh của Thư Hân Đồng thì kém hơn một chút, chẳng qua đám con gái nhà giàu lười động tay động chân nên sai Thư Hân Đồng làm thay chuyện đó. Cô ta không được xem là kẻ chủ mưu trong vụ bắt nạt.

Sau đó, vụ việc xem như bị chìm xuống, nữ sinh bị bắt nạt cũng không lên tiếng thêm lần nào nữa.

Đoạn video này, có thể chính là bằng chứng quan trọng còn thiếu lúc đó.

Nhưng vấn đề là chuyện này thì liên quan gì tới Khương Bảo Lê?

Cô đã chứng minh được sự trong sạch của bản thân, hoá giải nguy cơ bị vu oan ăn cắp, lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc tại đó.

Trên sân thượng, gió lớn rít gào, mang theo mùi vị mặn tanh từ vịnh thổi đến.

Nữ sinh trong video đã bị một nhóm người hắt sơn, hắt nước tiểu, rồi bị lột sạch quần áo... ngay tại nơi này.

Khương Bảo Lê lại mở video lên lần nữa, nghe tiếng khóc tuyệt vọng của cô gái hòa vào trong gió.

Không ai nghe thấy, cũng chẳng ai để tâm.

Tay cô dừng lại ở nút xóa video, nhưng không thể nào ấn xuống được.

Cô tự nói với bản thân rằng mình không phải là Robin Hood, cũng chẳng phải Wonder woman. Cô không có siêu năng lực, cũng chẳng muốn làm người nghĩa hiệp…

Cô chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi.

Đáng chết… Xóa nó đi chứ!

Cô đi đi lại lại trên sân thượng, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không thể nhấn vào nút xóa tưởng chừng đơn giản ấy.

Thật ra, ngay từ khoảnh khắc cô lừa Thư Hân Đồng, cô đã có sẵn kế hoạch.

Sau bao lần đắn đo suy nghĩ, cô vẫn kiên định với quyết định ban đầu.

Tư Độ muốn xem cô lựa chọn giữa “lợi ích cá nhân” và “công lý”.

Người trưởng thành thì không lựa chọn, Khương Bảo Lê muốn cả hai.

Cô liên hệ với cô gái đáng thương bị bắt nạt kia, hẹn gặp cô ấy trên sân thượng.

Cô ấy tên là Trần Gia, là một học sinh nghèo đạt điểm cao thi vào học viện Hưu Đốn. Dù chưa từng được đào tạo bài bản về hội họa nhưng nhờ thiên phú hội họa tuyệt vời, chỉ dựa vào thiên phú thôi cũng đã vượt mặt hơn nửa số học sinh xuất thân từ các gia đình có điều kiện và được học mỹ thuật với giáo viên riêng từ bé.

Thiên phú, quả thật dễ khiến người ta ganh ghét.

Và thế là cô ấy trở thành mục tiêu bị bắt nạt.

Khương Bảo Lê gửi đoạn video cho cô ấy. Trần Gia kinh ngạc và sợ hãi nhìn cô:

“Tôi cứ nghĩ… không ai thấy.”

“Chỉ cần làm thì sẽ để lại dấu vết.”

Giống như chuyện của Thẩm Chân Chân.

Dù sao thì cô đã đưa đoạn video cho Trần Gia, muốn làm gì là chuyện của cô ấy, không liên quan gì đến cô nữa.

Khương Bảo Lê xoay người rời đi, không định dính vào chuyện này thêm nữa.

Cô mệt rồi, chỉ muốn về nhà, ngủ một giấc tới sáng.

Phía sau, Trần Gia bật khóc nức nở:

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc