Giao Dịch Nguy Hiểm

Chương 18: .

Trước Sau

break

“Vô ích thôi, có bằng chứng cũng vô ích. Nhà trường sẽ không xử phạt bọn họ đâu. Tôi đã nộp đơn xin bảo lưu rồi.”

Nghe đến đây, lồng ngực Khương Bảo Lê như bị kiến cắn.

Không hẳn là đau, nhưng cứ thấy khó chịu.

Thôi kệ cô ấy, kiểu người yếu đuối… không cứu được.

Nhưng đi chưa được bao xa, Khương Bảo Lê lại không nuốt nổi cục tức này, không cam tâm mà quay lại, nói với cô ấy:

“Hồi nhỏ tôi sống ở một nơi đầy rẫy kẻ xấu, còn tệ hơn cả đám trong video gấp trăm lần, ngàn lần.”

Trần Gia tò mò nhìn cô.

“Tiền người khác cho tôi, bọn họ muốn cướp. Khó khăn lắm mới bắt được sao biển có thể bán được, họ cũng muốn cướp. Rồi sau đó, ngoài việc cướp đồ ra, họ còn sờ mặt tôi, sờ tay tôi, sờ mông tôi…”

Trần Gia kinh hãi.

Khương Bảo Lê cắn răng, giọng nói trầm xuống, ánh mắt sắc như dao:

“Sau đó, tôi tìm được một chiếc kéo cùn trong lưới đánh cá bỏ đi ở chợ cảng, khi bọn họ lại đến, tôi dồn hết sức lực, cắm chiếc kéo cùn ấy vào bụng người đứng gần tôi nhất.”

Trần Gia bịt miệng lại.

“Cái kéo ấy quá cùn, căn bản không giết được gã ta. Nhưng gã ta chảy rất nhiều máu, đám người kia lập tức đưa gã ta vào viện.”

“Những kẻ thích bắt nạt kẻ yếu, chúng có bao giờ chọn con mồi có nanh vuốt sắc bén để quyết chiến một trận sống mái đâu?” Khương Bảo Lê lạnh lùng nói: “Không, bọn chúng sẽ đổi con mồi, đổi sang một kẻ yếu hơn, dễ bị bắt nạt hơn… Đây là thế giới của động vật, muốn sống sót, phải có áo giáp sắc bén!”

Trần Gia ngừng khóc, lặng lẽ ngẫm nghĩ những lời Khương Bảo Lê vừa nói.

Khi cô ấy ngẩng đầu định nói gì đó, bóng dáng Khương Bảo Lê đã khuất sau cánh cửa.



Vì quá mệt mỏi, Khương Bảo Lê về nhà ngủ một giấc thật say, dù tận thế đến ngay sau đó, cô cũng chẳng muốn tỉnh lại.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Khương Bảo Lê mơ màng cầm điện thoại lên, định mắng một câu rồi ném đi…

Nhưng vừa nhìn thấy cái tên nhấp nháy trên màn hình —

Thẩm Dục Lâu.

Cô lập tức tỉnh táo lại. Cô bắt máy, cố ý nũng nịu gọi một tiếng: “Anh…”

Nghe thấy giọng làm nũng mơ màng ấy, người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ bật cười: “Ngủ sớm vậy à?”

Nhìn lại đồng hồ, lúc này mới 8 giờ tối!

Vậy mà cô đã ngủ được mấy tiếng rồi.

“Em buồn ngủ muốn chết. Mấy hôm nay em mệt lắm luôn, giờ anh mới nhớ gọi cho em hả?” Khương Bảo Lê rầu rĩ, giọng điệu có phần hờn dỗi: “Suýt chút nữa là không gặp lại được anh rồi đấy.”

“Không có anh, em vẫn làm rất tốt mà.” Giọng Thẩm Dục Lâu dịu dàng.

“Anh xuống máy bay rồi, về thưởng cho em.”

Sau khi nhận được cuộc gọi, Khương Bảo Lê lập tức bật dậy, trang điểm nhẹ nhàng rồi chống cằm, ngồi chờ bên khung cửa sổ.

Biệt thự nhà họ Thẩm nằm cạnh bờ biển, có thể nhìn ra biển, tuy không tựa núi nhưng cũng thuộc khu nhà giàu đắt đỏ, dù đẳng cấp không sánh bằng khu biệt thự Sơn Nguyệt Lư nhưng vẫn thuộc khu vực tấc đất tấc vàng.

Từ cửa sổ phòng Khương Bảo Lê không thể nhìn thấy biển, nhưng lại có thể quan sát được xe cộ ra vào trong khu vườn.

Trong lúc chờ đợi, cô vừa nôn nóng vừa háo hức, bèn lôi cây violin ra, tùy hứng kéo một vài giai điệu đơn giản không thành bài.

Dù sao cũng phải tìm gì đó để làm, nếu không lại cứ nghĩ mãi đến anh ta mất.

Cây đàn violin này là cô giấu Thẩm Chân Chân tự mua cho mình.

Trước kia Thẩm Chân Chân học đàn violin, Khương Bảo Lê từng lén nghe vài buổi học, học được cách chơi thứ nhạc cụ tao nhã này, dù cô chưa từng học qua trường lớp bài bản.

Có lần thầy dạy violin của Thẩm Chân Chân tình cờ nghe cô kéo đàn mà không cần nhìn phổ nhạc, kinh ngạc khen cô có khả năng “cảm âm tuyệt đối”, sinh ra là để theo nghề này, thậm chí còn đề nghị cho cô học cùng với Thẩm Chân Chân.

Khương Bảo Lê cũng không rõ “cảm âm tuyệt đối” là gì, nhưng cô rõ ràng thấy được sự ghen tị không che giấu trong mắt Thẩm Chân Chân.

Thẩm Chân Chân học violin hơn mười năm mà chưa từng được thầy khen ngợi. Vậy mà Khương Bảo Lê chỉ kéo đại vài giai điệu đã khiến thầy vừa kinh ngạc vừa vui mừng tán dương không ngớt.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc