Chỉ biết, anh là một tên khốn thích bắt nạt người khác!
Ăn xong dương chi cam lộ, cô dùng muỗng nhỏ khuấy nhẹ phần nước còn lại trong bát.
Cả hai cứ thế chờ đợi từng phút từng giây trôi qua…
Khoảng hơn 10 giờ sáng, điện thoại của Thư Hân Đồng cuối cùng cũng rung lên. Một dòng tin nhắn khiến người ta phấn chấn hiện ra trên màn hình.
Tư Độ: “Xóa rồi.”
Thư Hân Đồng lập tức thở phào một hơi thật dài, ôm điện thoại, vẽ dấu thánh giá, cảm tạ trời đất, cảm tạ Chúa.
Khương Bảo Lê nói: “Đến lượt cậu thực hiện lời hứa rồi.”
Lúc này Thư Hân Đồng rõ ràng đang rất vui vẻ, cô ta đưa mã QR của mình qua: “Quét tôi đi, tôi gửi ảnh cho cậu.”
Khương Bảo Lê quét mã WeChat. Thư Hân Đồng cúi đầu chỉnh sửa ảnh một lúc, dùng sticker hình thỏ nhỏ che mặt mình lại, rồi gửi ảnh cho Khương Bảo Lê.
“Cảm ơn.” Khương Bảo Lê đứng dậy rời đi.
Chân cô đã tê rần cả lên vì ngồi lâu rồi.
Cô vừa định rời khỏi tiệm chè thì nghe Thư Hân Đồng gọi với theo: “Chờ chút!”
Cô quay đầu lại, Thư Hân Đồng ngập ngừng hỏi: “Cậu chưa từng xem đoạn video đó đúng không?”
Khương Bảo Lê nhún vai, thản nhiên đáp:
“Chưa.”
…
Ngay khi có được bằng chứng, Khương Bảo Lê lập tức đến phòng giáo vụ, giao bản sao của bức ảnh selfie cho trưởng phòng giáo vụ.
Bức ảnh này chụp rất rõ nét, người qua đường Thẩm Chân Chân đang cúi đầu xem xét chiếc vòng tay “Tinh Không Chi Lệ” mà cô ta nhặt được.
Góc dưới bên phải còn có dấu thời gian, trùng khớp với thời điểm Kiều Mộc Ân làm mất chiếc vòng tay kia.
Bằng chứng vô cùng xác thực, gần như không thể chối cãi.
Trưởng phòng giáo vụ kinh ngạc nhìn Khương Bảo Lê, như không thể tin được cô lại “tình cờ” có được bằng chứng xác thực đến thế.
“Chỉ cần đã làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.”
Trưởng phòng giáo vụ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng tôi cần mời chuyên gia xác minh tính thật giả của bức ảnh này.”
“Không sao.” Khương Bảo Lê bình thản đáp: “Em còn có nhân chứng.”
Dù hơn phân nửa khả năng là Thư Hân Đồng sẽ không dám mạo hiểm đắc tội với cô chủ nhà họ Thẩm để rửa oan cho cô.
“Giao dịch” giữa họ đã kết thúc.
Nhưng Khương Bảo Lê cố tình nói vậy để dù trưởng phòng giáo vụ có ý định bao che cho Thẩm Chân Chân cũng không dám làm làm giả xác minh tính chân thực của bức ảnh.
Cô chờ ở cửa phòng giáo vụ suốt hai tiếng đồng hồ. Sau khi giáo viên chuyên ngành của học viện truyền thông xác nhận bức ảnh không có dấu hiệu bị chỉnh sửa hay làm giả, trưởng phòng giáo vụ mới một lần nữa mời cô vào lại văn phòng.
Lúc này thái độ của ông ta đã hiền hòa hơn nhiều, còn rót nước cho cô, nói rằng nhà trường quyết định hủy bỏ quyết định buộc thôi học đối với cô. Đồng thời, ông ta cũng đại diện cho học viện xin lỗi vì đã vội vàng nghi ngờ cô.
Tuy nhiên, học viện hy vọng Khương Bảo Lê không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, càng không nên báo cảnh sát, để tránh ảnh hưởng đến hòa khí giữa các học sinh.
Khương Bảo Lê thừa hiểu, bọn họ sẽ không để Thẩm Châm Chân trở thành “đầu sỏ” cho vụ vu oan này.
“Dù em có mâu thuẫn với Thẩm Chân Chân, nhưng em cũng nên nghĩ đến việc mình đang ở nhờ nhà họ Thẩm, học phí và sinh hoạt phí đều do nhà họ chi trả. Không nên làm căng chuyện rồi trở mặt nhau làm gì.” Trưởng phòng giáo vụ nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Làm sao Khương Bảo Lê lại không hiểu được đạo lý ấy chứ.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh kia, cô đã biết bản thân sẽ không thể có được công bằng thật sự, cũng chẳng thể trông thấy “hung thủ” bị trừng phạt một cách xứng đáng.
Cô chỉ mong có thể tự bảo vệ bản thân.
Cô nói với trưởng phòng giáo vụ:
“Em yêu cầu học viện liên hệ với Thẩm Đình Sơn, nói rõ với ông ấy rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Đồng thời công khai đính chính sự việc này, khôi phục danh dự cho em.”
“Vậy… Thẩm Chân Chân...”
“Lựa lời thế nào là việc của các người.”
Trưởng phòng giáo vụ lập tức thở phào nhẹ nhõm, còn khen ngợi Khương Bảo Lê vài câu, nói cô biết lí lẽ, có chừng mực. Cuối năm, cô có thể thử nộp đơn xin học bổng Hưu Đốn.
Khương Bảo Lê rời khỏi phòng giáo vụ, từ xa đã nhìn thấy Thẩm Chân Chân.