Ngay lúc nước mắt sắp lăn ra, Tư Độ ngáp một cái: “Không có hứng nữa, hôm nào khóc cho tôi xem.”
Nước mắt lập tức bị nuốt ngược vào, Khương Bảo Lê tỏ vẻ đáng thương gật đầu: “Vậy video kia...”
“Bật Bluetooth.”
Khương Bảo Lê bật Bluetooth lên. “Đinh” một tiếng, Tư Độ gửi cho cô một video nặng 546MB.
“Đã xoá hết, bản duy nhất gửi cho cô.” Anh giơ chiếc điện thoại lên: “Mở ra xem.”
“À... Tôi không có hứng thú với mấy video kiểu này.”
Tư Độ dựa vào thành ghế, đầu ngón tay khẽ gõ vào chai nước sát trùng, thản nhiên nói: “Tôi bảo cô xem.”
Giọng điệu không cho phép từ chối.
“…”
Khương Bảo Lê thầm nghĩ trong lòng, đúng là đồ biến thái, còn ép người ta xem mấy thứ này.
Cô do dự một chút, nheo một bên mắt lại, mở video một cách ghét bỏ.
Ban đầu cô còn tưởng nội dung video sẽ là mấy thứ abcxyz đồi trụy khó coi này nọ, ai ngờ trong video là cảnh Thư Hân Đồng hống hách bắt nạt một nữ sinh.
Cô ta cắt tóc, còn đổ nước sơn màu xám lên người cô gái đó. Gương mặt của cô gái đầy vết bầm, cô ấy bất lực khóc lóc…
Một nhóm nữ sinh đứng bên cạnh cười lớn the thé, Thư Hân Đồng là người ra tay nhiều nhất. Có vài người thậm chí không muốn bẩn tay, chỉ đứng đó hùa theo, cười cợt xem trò vui…
Đoạn video bạo lực học đường chỉ kéo dài hai phút ngắn ngủi, Khương Bảo Lê xem xong mà huyết áp cũng tăng vọt.
Ngón tay cô dừng lại trên nút [Xoá], do dự…
Bằng chứng về vụ bạo lực học đường này, có nên xoá không?
Cô ngẩng đầu nhìn Tư Độ, lại bắt gặp vẻ mặt như đang thưởng thức trò vui của anh.
Khương Bảo Lê chợt nhận ra, đây… mới là chuyện vui mà anh muốn thấy.
Sáng sớm hôm sau, sương mù dày đặc bao phủ khắp nơi.
Trước cửa tiệm chè Mỹ Tâm, Khương Bảo Lê gặp lại Thư Hân Đồng.
Dưới mắt cô ta có quầng thâm rất rõ, sắc mặt mệt mỏi, tối qua hẳn là không ngủ ngon.
Nhưng Khương Bảo Lê cũng chẳng khá hơn là bao.
Tối qua cô rời khỏi biệt thự nhà họ Tư giữa đêm khuya, rồi tìm một khách sạn gần đó. Mà khách sạn quanh núi Vân Lĩnh đều thuộc hạng cao cấp, giá cả đắt đến phát khiếp.
Sau khi nhận phòng, Khương Bảo Lê ngã lưng định ngủ.
Rõ ràng cô buồn ngủ không chịu được, nhưng khi nằm xuống lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo một cách kỳ lạ.
Gối lông vũ nằm không thoải mái, nệm Simmons cũng không quen…
Nói chung là cô cứ lăn qua lăn lại đến gần 4 giờ sáng mới chợp mắt được một lát sau khi dậy đi vệ sinh.
Đến hơn 7 giờ sáng, tiếng rung thông báo tin nhắn liên tục của Thư Hân Đồng lại khiến cô tỉnh giấc.
Khương Bảo Lê rất mệt mỏi, mang theo cơn cáu gắt vì bị đánh thức sớm.
“Tư Độ nói sao rồi? Xóa video chưa?” Vừa thấy cô, Thư Hân Đồng đã vội vàng truy hỏi.
Khương Bảo Lê không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn kỹ khuôn mặt cô ta.
Hiện tại, trên mặt Thư Hân Đồng là nỗi lo sợ rõ rệt, thật khó mà liên tưởng được với dáng vẻ kiêu ngạo, hất mặt tát người, nhổ nước bọt vào mặt cô gái khác trong đoạn video kia.
“Video, Tư Độ đã xóa rồi.” Khương Bảo Lê đáp.
“Thật sao?”
“Ừ.”
Thư Hân Đồng thở phào nhẹ nhõm thấy rõ, nhưng vẫn không dám hoàn toàn buông lỏng, càng không dám mạo hiểm. Cô ta vội vàng cúi đầu soạn tin nhắn, hỏi lại Tư Độ.
“Chờ anh ta trả lời, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu.”
Khương Bảo Lê đồng ý.
Rõ ràng Tư Độ sẽ không trả lời tin nhắn ngay lập tức, thậm chí Khương Bảo Lê cũng không chắc liệu anh có phản hồi hay không.
Có khi anh hoàn toàn phớt lờ Thư Hân Đồng cũng nên.
Dù sao thì, cả Khương Bảo Lê và Thư Hân Đồng đều chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi hồi âm từ anh.
Hai người ngồi trong tiệm chè một lúc. Thư Hân Đồng không ăn gì, còn Khương Bảo Lê gọi một phần dương chi cam lộ làm bữa sáng.
Tám rưỡi sáng, những học sinh có tiết sớm lần lượt rời ký túc xá tới tòa nhà dạy học. Họ đi thành nhóm, quán cũng đông dần.
Thư Hân Đồng rất căng thẳng, nắm chặt điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc nhìn màn hình.
Khương Bảo Lê cũng căng thẳng không kém. Bởi vì cô không biết Tư Độ có giữ lời hay không.
Cô hoàn toàn không hiểu gì về con người và tính cách của người này.